Vù!
Tiếng phá không dữ dội vang lên.
Cơ thể của tất cả các thành viên trong Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đều trầm xuống nửa mét.
Mặt đất cũng lõm hẳn xuống.
Tất cả đất đá đồ đạc ở trung tâm trấn áp đều biến thành bột mịn.
Tàng Hổ đang nhảy lên cao lại càng bị khí thế tàn bạo này ép cho phải hạ xuống đất.
Khoảnh khắc hai chân chạm đất, sức mạnh khủng khiếp lập tức lan từ hai chân ông ta ra xung quanh như dòng điện.
Trong chớp mắt, mấy con đường xung quanh đều vỡ vụn, nhà cửa đổ nát, bụi bay mù mịt.
Giang Thành chấn động.
Nhưng...
Vẫn chưa kết thúc.
Tàng Hổ ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy toàn thân Lâm Chính tỏa ra ánh lửa, lao từ trên trời xuống như một ngôi sao băng, rơi vào chính giữa đám người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Rầm!
Năng lượng khủng khiếp như bom nguyên tử lập tức tỏa ra.
Những người bên ngoài màn chắn cương phong chỉ nhìn thấy một đám mây hình nấm vọt lên không trung, ánh lửa vút thẳng lên trời, dường như muốn khoét một cái lỗ trên trời xanh.
Sức mạnh bá đạo lan ra xung quanh, va chạm điên cuồng với cương phong kiếm khí mà Tàng Hổ tế ra.
Màn chắn cương phong kiếm khí kia rung lắc dữ dội, không ngừng tràn ra ngoài.
Những người bên ngoài sợ đến mức mặt mày tái nhợt.
"Mau... Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
Mạn Sát Hồng lập tức có phản ứng, hét lên.
Đám Bạch Họa Thủy cũng tái mặt, vội vàng xoay người định bỏ chạy.
Nhưng không còn kịp nữa.
Rắc!
Cương phong nổ tung.
Sức lửa đáng sợ tạt tới, vùi lấp tất cả mọi người.
Nhưng chúng lại nhanh chóng tan biến.
Những người bị ngọn lửa bao trùm như Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy, ai nấy nằm bẹp dưới đất, phun ra máu tươi, bị sóng xung kích của ánh lửa làm cho da tróc thịt bong.
May là tổ trưởng Vương còn tế ra khí lực bảo vệ bọn họ, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Còn Tiền Thâm và Triển Hồng ở bên kia cũng không thoát được.
Kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn, toàn thân như bị nung chảy, đã không còn hình người, chỉ còn thở thoi thóp.
Còn người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở trung tâm vụ nổ thì nắm chặt kiếm, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Bọn họ cũng da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, mất quá nửa sức chiến đấu.
Cho dù là Tàng Hổ thì lúc này cũng bị thương khá nặng.
Ông ta cảm giác máu tươi trong người như bị bốc hơi.
Khí mạch hoàn toàn khô kiệt, như sắp bị thiêu chín, vô cùng đau đớn.
"Sức mạnh phi thăng, đây là... sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất? Lẽ nào... người này là Lục Địa Thần Tiên?".
Tàng Hổ khó nhọc ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc trở nên trắng xóa.
Ông ta không ngờ thực lực của Lâm Chính lại mạnh đến mức này.
Cả Thiên Hổ Xích Viêm Tổ cũng không phải là đối thủ của anh.
Lâm Chính ở trung tâm vụ nổ chậm rãi đứng dậy.
Ngọn lửa trên người anh dần tắt, nhìn anh giống như thần lửa, đang bình thản nhìn chúng sinh.
Giờ phút này, trong lòng Tàng Hổ bỗng dưng cảm thấy sợ hãi...
Nhưng Lâm Chính không dừng ở chỗ bọn họ quá lâu, mà điểm chân nhảy về phía đám người Bạch Họa Thủy, vung thanh đao màu trắng trong tay chém mạnh về phía bọn họ.
"Thần y Lâm... Cậu làm cái gì vậy?".
Tổ trưởng Vương đang bị thương nặng cuống quýt kêu lên.
Nhưng không ngăn được hành động của Lâm Chính.
Vèo vèo!
Hai nhát đao chém xuống.
Thân đao tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết, bao trùm lấy Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy.
Sắc mặt tổ trưởng Vương trắng bệch, nhìn chằm chằm hai người họ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta ngớ hẳn người ra.
Chỉ thấy hai người họ không những không bị chém thành bốn năm mảnh, mà nhờ sự bao bọc của ánh sáng trắng, cơ thể đang dần hồi phục từng chút một.
Chỉ trong mấy giây, hai người họ lại đứng lên, toàn thân lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì?".
Tổ trưởng Vương hóa đá.