"Ủa? Chúng ta chưa chết sao?".
Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn cơ thể của mình, cảm giác như đang nằm mơ.
"Chuyện này là sao vậy?".
Tổ trưởng Vương yếu ớt kêu lên, cũng tỏ vẻ không dám tin.
Lâm Chính lại giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía ông ta.
Vù!
Sinh khí vô tận như muôn vàn sợi tơ chui vào người ông ta, xoa dịu mỗi vết thương trên người ông ta, hồi phục từng tấc da thịt của ông ta.
Cũng chỉ trong mấy giây, tổ trưởng Vương phát hiện mình đã hoàn toàn hồi phục.
Giống như kì tích!
Còn các thành viên của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở bên kia thì đã ngây ngẩn cả người.
"Đó là đao gì vậy?".
Ánh mắt Tàng Hổ đờ đẫn, một lúc lâu không thốt nên lời.
Đao vốn là binh khí giết người, nhưng thanh đao mà Lâm Chính vung lên lại có thể hồi phục xương thịt, khiến miệng vết thương lành lại.
Đây mà là binh khí giết người sao?
Rõ ràng là thần vật cứu người!
Vèo vèo!
Lại hai nhát đao chém tới.
Tiền Thâm và Triển Hồng tưởng như sắp chết ở bên kia cũng sống lại nhờ đao lực.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không định khiến bọn họ hồi phục hoàn toàn. Tuy hai người không còn gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng tay chân vẫn bị gãy, chỉ có thể nằm dưới đất thở hổn hển, muốn bỏ chạy thì khó hơn lên trời.
Lúc này Lâm Chính mới thu đao, đi về phía đám người Tàng Hổ.
Đám Tàng Hổ biến sắc, còn định giơ kiếm lên.
Nhưng lúc này, bọn họ đều bị thương, còn Lâm Chính vẫn còn lành lặn.
Cứ tiếp tục đấu thì bọn họ sẽ không có bất kì phần thắng nào.
Ngược lại, Lâm Chính có thể dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó dò của anh, dễ dàng chữa trị vết thương trên người.
Đấu tiếp như vậy thì chỉ càng bất lợi cho người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Tàng Hổ đanh mắt lại, thực ra đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.
Nhưng là Thiên Hổ Xích Vệ Tổ, ông ta có sự kiêu ngạo của chính mình.
Ông ta không cho phép mình đầu hàng bất cứ ai.
Cho dù trận đấu này không còn chút phần thắng nào.
Dường như tổ trưởng Vương nhìn ra gì đó, vội vàng chạy tới nặn ra một nụ cười: "Xin mọi người hãy dừng tay! Xin hãy dừng tay! Thần y Lâm, đừng đánh nữa, coi như nể mặt tôi, được không?".
"Tổ trưởng Vương, tôi và ông chẳng quen biết gì nhau cả".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Huống hồ tôi đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ lại không trân trọng, bây giờ thì đừng trách tôi".
"Thần y Lâm, cậu bớt giận, bớt giận, đám Tàng Hổ đại nhân cũng là làm theo việc công, có lẽ đã mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng tha cho bọn họ đi".
Tổ trưởng Vương nặn ra nụ cười nói.
Tiền Thâm và Triển Hồng trợn mắt há mồm.
Người của đại hội cao ngạo như vậy mà cũng hạ giọng cúi đầu với người khác sao?
Thực ra cũng không thể trách tổ trưởng Vương được.
Ông ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nếu cứ để mặc chuyện này tiếp tục, thì ông ta không dám đảm bảo Lâm Chính có giết đám Tàng Hổ hay không.
Nếu người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bị giết ở đây, thì sẽ to chuyện mất.
Ít nhất người phụ trách của điểm làm việc này như ông ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
"Ông muốn giải quyết thế nào?".
Lâm Chính bình thản nhìn tổ trưởng Vương hỏi.
"Đơn giản thôi! Tôi sẽ viết ngay một bản báo cáo, báo với cấp trên chuyện hôm nay, nói tất cả mọi chuyện là do thần y Lâm tự vệ, không có bất cứ chỗ nào không thỏa đáng! Còn hai người này của Tử Vực đương nhiên cũng giao cho cậu xử lý! Tôi đảm bảo đại hội sẽ không truy cứu chuyện này!".
Tổ trưởng Vương xoa tay cười nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Nếu vậy thì tôi có thể nể mặt tổ trưởng Vương".
"Tốt, tốt, thần y Lâm, chuyện này cứ quyết định thế nhé".
Tổ trưởng Vương mừng rỡ, gật đầu như giã tỏi, sau đó nói với đám người Tàng Hổ ở bên kia: "Tàng Hổ đại nhân, các ông mau trở về chữa trị vết thương đi! Đừng làm chậm trễ!".
Tàng Hổ đanh mắt lại, vô cùng tức giận, nhưng lúc này tổ trưởng Vương đã hạ thang cho ông ta xuống, cho dù ông ta không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho các thành viên khác.
"Hừ!".
Tàng Hổ nhặt kiếm, vung tay lên, dẫn người rời đi.
Tiền Thâm và Triển Hồng thấy thế, sắc mặt xám ngoét.
Ngay cả Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng không cứu được bọn họ.
Lần này bọn họ tiêu đời thật rồi!