Sau khi ánh sáng biến mất, thì Dịch Quế Lâm đã hóa đá hoàn toàn.
Vô số thi thể trước mặt đều đã đứng dậy.
Xác sống?
Không!
Nhìn không giống xác sống!
Rõ ràng cơ thể bọn họ đã hồi phục, lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Trời ơi... Rốt cuộc chuyện này là sao?".
Dịch Quế Lâm thì thào.
"Tôi làm sao vậy?".
"Tôi... tôi chưa chết sao?".
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Những người mới tỉnh lại cũng nhìn ngang ngó dọc cơ thể mình.
Ý thức của bọn họ vẫn dừng ở giây phút bị giết, nên khi nhìn thấy cơ thể lành lặn của mình thì đều cảm thấy khó hiểu.
Cạch!
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hạ Thiên Sinh Đao xuống, cơ thể loạng choạng, suýt nữa ngã lăn ra đất, phải dùng Thiên Sinh Đao chống xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững.
"Thần y Lâm!".
"Chủ tịch Lâm!".
Mọi người hoàn hồn, vội vàng xông tới đỡ Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cậu không sao chứ?".
Mạn Sát Hồng cũng chạy tới.
Khi nhìn thấy những người trong học viện đã sống lại, khuôn mặt cô ta cũng đầy kinh ngạc.
Dù đã đoán được trước, nhưng khi chứng kiến tận mắt, cô ta vẫn không dám tin.
"Tôi không sao, chỉ là tiêu hao nhiều sức lực quá thôi".
Sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, trán rịn mồ hôi.
"Thần y Lâm, cậu giỏi quá! Trong lòng tôi cậu chính là thần linh!".
Dịch Quế Lâm xông tới, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, dập đầu kêu lên.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến kì tích này.
Giờ phút này, ông ta đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Lâm Chính.
"Tôi không phải là thần linh, thực ra những việc tôi có thể làm cũng không nhiều".
Lâm Chính lau mồ hôi trên mặt, hơi thở dốc, nhưng ánh mắt lại có vẻ không cam lòng.
"Tôi chỉ cứu được những người mà thi thể còn nguyên vẹn, nhìn vết máu và thịt vụn ở đây thì còn ít nhất một nửa số người không thể sống lại, tôi... dù sao cũng đã đến muộn".
Mọi người sửng sốt, ai nấy lộ vẻ thương cảm, không nói câu nào.
"Đưa hết thi thể ở những nơi khác lại đây, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu".
Lâm Chính ngồi xếp bằng, vừa nuốt thuốc vừa nói.
"Vâng..."
Mọi người lập tức bắt tay vào làm.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều thi thể được đưa tới học viện Huyền Y Phái.
Trong đó có cả đám người Từ Thiên, Thẩm Niên Hoa.
Từ Nam Đống dẫn người của Nam Thành đến giúp đỡ.
Tất cả người của Thiên Tính Gia cũng được điều động.
Mất nửa ngày thì tình hình của Giang Thành cũng coi như ổn định, hầu hết người Dương Hoa bị chết trận đều được cứu sống.
Nhưng trong trận này, Dương Hoa vẫn bị tổn thất hơn hai nghìn võ sĩ.
Không những vậy, hầu hết các lãnh đạo cấp cao như Mã Hải, Thần Hỏa Tôn Giả đều bị Thiên Ma Đạo bắt đi.
Lâm Chính biết, Thiên Ma Đạo bắt bọn họ đi chỉ để làm lá chắn đối phó với anh.
Có số con tin này, ít nhất Lâm Chính cũng không dám phát động Tịnh Thế Bạch Liên.
"Tướng Lâm! Cậu trở về rồi!".
Trong phòng làm việc tạm thời của học viện.
Lâm Chính đang hỏi han tình hình từ mọi người thì Chu Huyền Long dẫn theo một đám người đi vào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy đằng sau Chu Huyền Long là một người đàn ông cao gần hai mét.
Người đàn ông gần 40 tuổi, làn da rám nắng, khuôn mặt có vết sẹo, khí chất hung hãn.
Thứ bắt mắt nhất là bông hoa trên bộ quần áo của anh ta.
Đây không phải là chức vụ bình thường.
Còn trẻ như vậy mà đã ngồi được vào cái ghế này, e rằng cũng phải dùng mạng để đánh đổi.
"Tướng Lâm!".
Người đàn ông sải bước đi tới, chào Lâm Chính.
Lâm Chính đứng lên chào lại.
"Quân đoàn trưởng Chu, sự việc lần này, ông cũng vất vả rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm nói gì vậy? Bảo vệ an toàn cho người dân vốn là chức trách của tôi mà".
Chu Huyền Long mỉm cười, sau đó giới thiệu: "Đúng rồi tướng Lâm, đây là thống soái Phó, cậu ấy nhận lệnh của cấp trên, dẫn quân Nam Xuyên đến chi viện cho Giang Thành".
"Quân Nam Xuyên đã có mặt đầy đủ, xin tướng Lâm hãy ra chỉ thị!".
Phó Ngưu hào sảng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ quan sát Phó Ngưu, sau đó bình thản hỏi: "Tôi nhớ quân Nam Xuyên là tinh nhuệ của quân Nam Cảnh đúng không? Lần này Giang Thành gặp nạn, tại sao chỉ huy Vạn Kình Tùng không đến?".
"Báo cáo tướng Lâm, tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, tướng Vạn phải đích thân đến tiền tuyến, không thể chi viện cho Giang Thành, mong tướng Lâm tha tội", Phó Ngưu đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu vậy thì cũng không thể trách Vạn Kình Tùng được.
Không ngờ tình hình của Long Quốc lại nguy ngập như vậy.
Trong có đám Thiên Ma Đạo, Tử Vực tác oai tác quái, ngoài có chiến trường Bắc Cảnh mãi chưa yên bình.
"Xem ra phải có một số thủ đoạn mạnh tay thôi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lập tức chỉnh đốn quân, trước tiên tu sửa Giang Thành, sắp xếp cho những người dân đang trôi dạt khắp nơi do lần bạo động này! Sau đó sẽ xử lý Thiên Ma Đạo!".
"Rõ!".
Phó Ngưu đáp.
"Chủ tịch Lâm, đám giám đốc Mã bị bắt, nguy trong sớm tối, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải cứu bọn họ đã".
Từ Thiên vừa hồi phục xong đã đi vào, gấp gáp nói.
"Người dân Giang Thành vì tôi mà gặp nạn, bây giờ đương nhiên phải lấy dân làm chủ. Hơn nữa, tôi đoán đám Mã Hải không phải lo lắng về tính mạng đâu. Nếu người của Thiên Ma Đạo muốn giết bọn họ thì đã ra tay ở Giang Thành rồi, cớ sao phải đưa họ về? Thế nên ông không cần lo lắng".
Lâm Chính bình thản nói.
Từ Thiên ngập ngừng một lát, muốn nói lại thôi.
"Thả tôi ra! Cho tôi vào... Đừng giết tôi! Tôi... tôi có chuyện quan trọng muốn báo với thần y Lâm! Thả tôi ra!".
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
"Có chuyện gì vậy?".
Mạn Sát Hồng đi ra khỏi phòng, lớn tiếng quát hỏi.
Chỉ thấy một người của Dương Hoa nhanh chân đi tới báo cáo.
"Bẩm đại nhân, chúng tôi bắt được một người Thiên Ma Đạo! Hắn kêu muốn gặp thần y Lâm!".
"Người của Thiên Ma Đạo?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
"Đưa hắn vào đây".
Lâm Chính nói.
Hai người của Dương Hoa nhanh chóng đưa một ma nhân vô cùng nhếch nhác vào phòng.
"Đúng là ma nhân".
Mạn Sát Hồng giám định một lát, rồi nói với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm người kia, nói: "Anh là ai? Đến đây làm gì?".
"Bẩm thần y Lâm, tôi là người truyền lệnh trong Sát Ma Quân, lần này đến là có chuyện lớn muốn báo với anh!".
Ma nhân kia quỳ dưới đất, gấp gáp kêu lên.