Chu Huyền Long nghe thấy vậy ngay lập tức sững sờ, ngón tay đang chuẩn bị nhấn xuống cũng cứng đờ.
“Chu Huyền Long! Ông còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Bấm số nhanh lên cho tôi, sắp không kịp rồi!”
Lâm Chính nhăn mày, lập tức hét lên.
Chu Huyền Long đột nhiên run rẩy, hồi phục tinh thần rồi vội vàng bấm số.
Nếu Lâm Chính muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên thì chắc chắn là không thể gọi cho tam đại long soái được nữa!
Người giống như Chu Huyền Long đều do tam đại long soái phụ trách.
Nhưng Lâm Chính lại là long soái thứ tư.
Mặc dù là long soái mới, trong tay không có binh quyền nhưng với địa vị của anh ở đây cũng không cần chịu sự phụ trách của tam long soái.
Mà là người ở phía trên chỉ huy trực tiếp tam long soái.
Tất nhiên.
Với quyền hạn của Chu Huyền Long thì cũng không thể quay số đó được.
Đầu tiên ông ta gọi điện thoại cho Mộc Thái Cực để giải thích rõ các lý do.
Mộc Thái Cực cau mày, ngay lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, không nói nhiều lời mà ngay lập tức gọi điện đến Yên Kinh.
Khoảng một phút sau, Mộc Thái Cực chuyển điện thoại qua cho Lâm Chính.
“Tướng Lâm à? Ha ha, đây có thể là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa chúng ta! Cậu có thể gọi tôi là Dịch Công, sao vậy? Có chuyện gì?”
Một giọng nói hòa ái dễ gần phát ra từ đầu dây bên kia.
Giống như ông chú nhà bên vậy.
Nhưng nghe như thế, Lâm Chính hiểu người này nhất định là trụ cột của Long Quốc, là người chống đỡ đất nước!
“Dịch Công! Người của Thiên Ma Đạo đã rơi vào tình trạng điên loạn, thiệt hại mà họ gây ra cho Long Quốc không thể lường trước được, nếu không tiêu diệt Thiên Ma Đạo càng sớm càng tốt thì chắc chắn Long Quốc sẽ không được yên bình và thậm chí còn đe dọa tới tình hình của Bắc Cảnh! Tôi cần phải huy động quân đội ngay lập tức, hãy phối hợp với tôi để tiêu diệt Thiên Ma Đạo, trả lại sự bình an cho Long Quốc!”
Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Ở bên kia đã chìm vào im lặng.
Một lúc sau mới cất tiếng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu binh sĩ?”
“Năm mươi nghìn!”, Lâm Chính nói ngay lập tức: “Hơn nữa họ nhất định phải là lính tinh nhuệ, trang bị đầy đủ quân trang, tôi còn cần một lượng lớn vũ khí nghiên cứu khoa học để dự phòng!”
Bên kia lại im lặng.
Tầm bảy tám giây sau mới có âm thanh phát ra.
“Tướng Lâm, tình hình ở Bắc Cảnh có liên quan đến tương lai của Long Quốc, hầu hết lính tinh nhuệ đều tập trung ở đó, ngoài ra còn có lính biên phòng bảo vệ biên cương, nhằm cảnh giác trước những thay đổi của các nước khác, vì thế nếu cậu muốn huy động được năm mươi ngàn quân tinh nhuệ thì tôi khó lòng mà đáp ứng được”.
Dịch Công bình tĩnh nói.
Năm mươi ngàn binh sĩ thì dễ.
Năm mươi ngàn lính tinh nhuệ thì còn khó hơn lên trời.
Mặc dù Dịch Công chưa bao giờ gặp mặt Lâm Chính nhưng những việc liên quan tới Lâm Chính thì ông ấy biết rõ hơn bất kỳ ai.
Ông ấy biết rõ trình độ của năm mươi ngàn lính tinh nhuệ mà Lâm Chính nói là như thế nào!
Dù sao cũng là đối phó với Thiên Ma Đạo, nếu sức mạnh quá yếu thì chẳng khác nào đưa đầu ra cho người ta chém.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính cũng im lặng.
“Nhưng tôi có một trăm ngàn thiên binh có thể sử dụng, có điều tôi phải trấn thủ Yên Kinh nên không thể tự mình tới để đối phó với Thiên Ma Đạo được! Vì vậy nếu cậu cần huy động một trăm ngàn thiên binh này thì phải xem bản lĩnh của cậu!”
Dịch Công đột nhiên nói.
“Một trăm ngàn thiên binh hả?”
Lâm Chính sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Tướng Lâm, cậu hãy ở Giang Thành đợi khoảng một giờ, sẽ có người tới đó giao cho cậu”, Dịch Công nói tiếp.
Lâm Chính hơi mơ hồ.
Không phải binh lính?
Mà là thiên binh sao?
Vả lại còn có một trăm ngàn?
Long Quốc có thiên binh hả?
Anh không thể nào hiểu nổi những gì Dịch Công đang nói, nhưng anh vẫn gật đầu trả lời: “Vậy tôi sẽ đợi ở Giang Thành!”
“Được!”
Giọng nói của Dịch Công rất nghiêm túc: “Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo thật sự là mối đe dọa! Tất cả đều trông cậy vào long soái!”
“Cứ giao cho tôi!”
Lâm Chính trầm giọng nói rồi cúp điện thoại.
Chờ đến khi anh bước ra khỏi căn phòng, mọi người đều rối rít bao vây anh.
“Thần y Lâm, sao rồi?”
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đợi”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi nói ra chữ này.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Một giờ, nói nhanh không nhanh mà nói chậm cũng không chậm.
Lâm Chính vẫn ở Huyền Y Phái để xử lí các vết thương cho những người bị thương, đột nhiên có một chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống, nhanh chóng đậu xuống khoảng đất trống của học viện.
Sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhảy xuống, cầm theo một cái hộp chạy về phía Lâm Chính.
“Tướng Lâm! Cổ Cương muốn báo cáo với cậu!”
Người đó chào Lâm Chính rồi mở cái hộp ra.
Lâm Chính nhìn vào bên trong, không khỏi sững sờ.
Bên trong có một lệnh bài làm bằng gỗ đã mục nát...