Người mở lời đầu tiên là cha chồng cô: “Trước mắt đừng nói cho chị dâu con biết chuyện của Kiến Thành, nếu như nó biết thì sẽ suy sụp mất.”
“Thư Nhi vừa mới bị tại nạn, Khuê Khuê đã phải bận tới bận lui cả một ngày rồi, bây giờ đứa con trong bụng còn có dấu hiệu bị sảy nữa, nếu như biết chuyện của Kiến Thành, cha thật sự sợ rằng con bé sẽ không chịu nổi mất.”
Lâm Tư Vũ và Phong Hàng đồng thanh gật đầu: “Cha, chúng con biết rồi ạ, cha yên tâm.”
“Tư Vũ mấy ngày này nếu như có thời gian thì hãy đến thăm chị dâu con nhé.”
“Dạ.”
Lúc này, Đông Họa đã nghe xong điện thoại quay lại. .
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Trở về phòng bệnh, cô ấy mới phát hiện là Nam Khuê đang khóc.
“Sao lại khóc vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đông Hạ quan tâm hỏi.
Nam Khuê giơ tay ra lau nước mắt, đồng thời nói: “Tiễn Nam nói đúng, nếu như mình không mạnh mẽ thì sẽ không có ai có thể thay mình mạnh mẽ được cả.”
“Cậu biết không? Thật ra cha chồng tớ sớm đã biết chuyện của Kiến Thành rồi, bọn mình đều biết cả, nhưng cả hai bên đều vì sức khỏe của đối phương mà giấu đi chuyện này.”
“Hôm nay mình vô cùng cảm động, thế nên mình lại càng phải phấn chấn hơn.”
“Cố lên Khuê Khuê, mình tin cậu nhất định sẽ làm được.”
Năm giờ chiều, Nam Khuê vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang truyền đến từ ngoài hành lang.
Tiếp đó cánh cửa phòng mở ra, sau đó cô liền nhìn thấy Tư Mặc và Niệm Khanh chạy như bay tới chỗ cô.
“Mami, sao mẹ lại nằm viện vậy?”
“Mami, mẹ tiêm có đau không?”
Rất nhanh, những câu nói của hai đứa bé đã bao vây lấy cô.
Nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của bọn trẻ, trái tim của Nam Khuê liền lập tức tan chảy.
“Niệm Khanh ngoan, Tư Mặc ngoan.” Nam Khuê duỗi tay ra xoa đầu hai đứa bé rồi nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ không có bị bệnh nên hai con đừng lo lắng nhé.”
“Vậy tại sao mẹ lại ở trong bệnh viện vậy ạ?”
Nam Khuê dịu dàng nói: “Các con nói thật cho mẹ biết, có phải các con vẫn luôn muốn có một đứa em gái đúng không?”
Nghe thấy lời này, hai cậu bé lập tức nhớ đến lời nói lúc đó của Lục Kiến Thành.
Cha nói, nếu như mẹ mang thai em bé thì nhất định sẽ vô cùng vất vả, cơ thể cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Hai cậu bé không muốn mẹ khó chịu, chúng chỉ muốn mẹ vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.
Thế nên hai cậu bé anh nhìn em, em nhìn anh.
Cuối cùng, đều lắc đầu phủ nhận: “Mami, không có.”
“Các con ngốc nghếch của tôi, vậy nếu như mẹ nói với các con là mẹ ở bệnh viện vì trong bụng đang có một em gái nhỏ, chẳng lẽ các con sẽ không vui sao?”
Nghe được tin này, hai cậu bé lập tức há to miệng, quả thật không dám tin.
“Mami, thật không ạ? Mẹ không lừa con chứ?”
“Mami, trong bụng mẹ thật sự đang có em gái nhỏ ạ?”
Dù sao cũng đều là trẻ con, Nam Khuê vừa nói xong, hai cậu bé liền lập tức vui mừng khoa chân múa tay, câu nói “không muốn có em gái” lúc nãy sớm đã bị ném lên chín tầng mây rồi.
Nam Khuê nghiêm túc gật đầu: “Ừm, trong bụng của mẹ đã có em bé rồi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, ánh mắt của hai cậu bé liền sáng rực lên.
Tiếp theo đó, hai cậu bé liền đi xuống khỏi người Nam Khuê.
“Sao lại không ôm mẹ nữa vậy?” Nhìn thấy chúng đi xuống khỏi giường bệnh, Nam Khuê có chút thất vọng.
Hai cậu bé đồng thanh nói: “Trong bụng mẹ có em gái, không được đè lên em gái.”
Nam Khuê bị cậu nói ngây thơ này chọc cười, tuy rằng nụ cười của cô khá nhợt nhạt và mang theo chút cay đắng, nhưng có hai cục cưng ở bên cạnh, tinh thần của cô thật sự đã vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
“Em gái bây giờ còn rất nhỏ, chỉ lớn bằng một quả nho thôi, hơn nữa em ấy đã có bụng của mẹ bảo vệ rồi, thế nên các con không cần phải lo là sẽ đè lên em ấy đâu nhé.”
’
Không ngờ hai cậu bé vẫn rất cương quyết: “Vậy cũng không được, bọn con là anh, bảo vệ em gái là trách nhiệm của bọn con.”
“Ừm.” Nam Khuê vuốt ve gò má của hai cậu bé, rất vui vẻ nói: “Tư Mặc và Niệm Khanh của chúng ta đã lớn thật rồi, đã là hai người anh trai có trách nhiệm thế này rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, đợi đến khi em gái sinh ra rồi, bọn con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, bọn con sẽ đút cho em ấy ăn, chơi cùng em ấy, rồi mua cho em ấy thật nhiều thật nhiều quần áo đẹp.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt bọn trẻ, Nam Khuê thật sự rất vui mừng.
Thấm thoát, hai cục cưng của cô đã lớn như thế này rồi.
Nhìn nụ cười của bọn trẻ kìa, thật vui vẻ, thật ngây thơ đáng yêu!
Chỉ là, bọn trẻ vẫn chưa biết rằng cha của mình đã xảy ra chuyện rồi, chúng lại càng không biết rằng chúng sẽ không còn có thể gặp lại cha mình trong một thời gian dài nữa.
Cũng có thể là cả đời, là sinh ly tử biệt luôn.
Còn có cả người bà nội yêu thương chúng nhất, bây giờ đang nằm trên giường bệnh duy trì mạng sống bằng máy móc và bình dưỡng khí.
Bà nội có thể sẽ không bao giờ mở mắt ra nhìn bọn trẻ nữa, cũng sẽ không thể chơi cùng chúng một lần nào nữa.
Nếu như bọn trẻ biết chuyện này, chúng sẽ vô cùng đau lòng.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Nam Khuê lập tức tràn ngập đau thương.
Nhưng cô phải chịu đựng.
Cô không thể biểu lộ chúng ra ngoài.
Nhưng tiểu Niệm Khanh luôn rất tinh tế, tính cách vô cùng nhạy cảm, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô đang dần thu lại, sắc mặt lại có chút nhợt nhạt, thế là cậu bé liền lập tức nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ đang rất khó chịu không?”
“Sao Niệm Khanh lại hỏi vậy?”
“Bởi vì cha nói khi mẹ mang thai thì sẽ buồn nôn, cơ thể sẽ hết sức khó chịu, có thể sẽ khóc nữa.”
Nam Khuê gượng cười che giấu: “Ừm, cơ thể của mẹ có hơn khó chịu.”
Tiểu Niệm Khanh lập tức sửa lại chiếc gối sau lưng Nam Khuê, đồng thời nói: “Vậy mẹ mau nằm xuống đi.”
Cùng lúc đó, tiểu Tư Mặc cũng đi rót một cốc nước ấm.
Nghĩ đến việc mẹ nằm thì sẽ khó uống nước, thế là cậu bé đến xin cô y tá một cái ống hút.
“Mẹ ơi, đây là nước ấm, uống cái này em gái sẽ không sợ bị bỏng.”
Tiểu Tư Mặc bưng cốc nước, rồi chu đáo mà bỏ ống hút vào miệng Nam Khuê.
Một bên khác, tiểu Niệm Khanh cầm lấy dao gọt trái cây và quả táo lên.
Lâm Tư Vũ sợ có nguy hiểm nên liền vội vã chạy tới: “Niệm Khanh, cháu muốn ăn táo hả, cô gọt giúp cháu nhé.”
Nào ngờ, tiểu Niệm Khanh lại lắc lắc đầu: “Không phải đâu cô, không phải cháu muốn ăn, là cháu muốn gọt cho mẹ và em gái ăn.”
Nhìn hai cậu bé vừa ấm áp lại ngoan ngoãn này, Nam Khuê không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cô bỗng chốc rơi xuống như mưa.
Nhìn thấy cô khóc, tiểu Tư Mặc có chút lo lắng, cậu bé vội vã lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của mình lau nước mắt cho Nam Khuê: “Mẹ ơi, có phải mẹ lại khó chịu rồi không, là em gái đạp mẹ sao?”
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, nếu như mẹ không thích uống nước ấm thì ngày mai con sẽ mua trà sữa cho mẹ uống, được không? Con biết mẹ thích uống trà sữa nhất mà.”
Bên kia, Niệm Khanh cũng đau lòng mà chạy tới lau nước mắt cho cô.
Đồng thời nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Cô ơi, vậy cô nhớ gọt trái cây thành từng miếng nhỏ nhé, như thế mẹ mới dễ cầm.”
Nam Khuê vốn đã bị hai cậu bé làm cho vô cùng cảm động rồi.
Bây giờ nhìn thấy chúng càng ngày càng dịu dàng ân cần, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớp phòng bị trong lòng cô liền triệt để sụp đổ.
Nam Khuê cô có phúc biết bao mới có thể có được hai đứa con ngoan ngoãn đến vậy.
Nam Khuê không kiềm được nữa, cô lập tức ôm chầm lấy hai cậu bé.
Cô ôm hai cậu bé rất lâu vẫn không buông ra.
Cho đến khi tiểu Tư Mặc hỏi một câu: “Mẹ ơi, mẹ đã mang thai em gái rồi, vậy khi nào thì cha về ạ? Nếu như cha biết được tin này nhất định sẽ rất vui.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 491: Ấm lòng muốn khóc
Chương 491: Ấm lòng muốn khóc