Nam Khuê lập tức sững sờ, trong lòng đau như bị dao đâm.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn cười nhẹ nhàng: “Ừm, cha cũng sẽ vui giống như các con vậy.”
Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, cha đã đi nhiều ngày rồi, khi nào cha mới về vậy ạ?”
“Sắp rồi.”
Với trái tim bị bóp nghẹt, Nam Khuê chỉ có thể nói ra hai từ này.
“Nhưng con nhớ cha quá, mẹ ơi, chúng ta gọi video cho cha rồi nói cho cha biết tin tốt nay đi.”
Nghe thấy lời này, trái tim của Nam Khuê lập tức đập nhanh.
Sắc mặt của cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Niệm Khanh, cha đang ở nước ngoài, thời gian ở nước ngoài không giống với ở nước ta, có chênh lệch múi giờ.”
“Mẹ ơi, chênh lệch múi giờ là gì ạ?”
“Chênh lệch múi giờ chính là, ở bên chúng ta đang là ban ngày, nhưng bên cha đang là nửa đêm rồi, thế nên bây giờ cha chắc chắn là đang ngủ rồi, nếu như bây giờ chúng ta gọi điện video cho cha thì sẽ làm cha tỉnh giấc đấy.”
“Dạ.” Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng tiểu Niệm Khanh vẫn gật đầu: “Vậy thôi ạ, vậy để lần sau khi bên cha và chúng ta đều là ban ngày thì chúng ta hay gọi video cho cha.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Không dễ mới qua được chuyện khó khăn này.
Nhưng tiếp sau đó, lời nói của Tư Mặc lại tiếp tục làm khó Nam Khuê.
“Mẹ ơi, không biết ông nội và bà nội sao rồi? Bà nội nói sẽ làm cơm cho chúng con nhưng rồi lại quên, nói đến đón chúng con rồi cũng quên luôn, hơn nữa bà nội và ông nội tối hôm qua đều không về nhà.”
“Tư Mặc và Niệm Khanh nhớ ông bà nội rồi hả?”
“Dạ, điều đó là đương nhiên rồi ạ.” Hai bạn nhỏ đồng thời gật đầu.
Nam Khuê nhìn hai cậu bé, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.
Có nên nói không?
Nếu như hai đứa biết thì chúng nhất định sẽ rất buồn, sẽ khóc mất.
Nhưng, nếu như không nói cho chúng biết thì còn có thể giấu được bao lâu đây?”
Biết Nam Khuê đang rất khó xử, Lâm Tư Vũ liền đi tới dắt lấy tay hai cậu bé, đồng thời nói: “Mẹ đang hơi mệt rồi, các cháu để mẹ và em gái nghỉ ngơi một lát nhé, bây giờ các cháu về nhà trước đi, ngày mai lại tới thăm mẹ nhé, được không?”
Tuy rằng rất không nỡ, nhưng hai bạn nhỏ nhìn Nam Khuê một cái rồi vẫn là gật đầu.
“Vâng ạ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai bọn con tan học rồi lại đến thăm mẹ ạ.”
Nam Khuê dịu dàng vuốt ve má của hai cậu bé, vô cùng không nỡ: “Ngoan, mấy ngày này nhất định phải nghe lời cô út đấy, biết chưa hả?”
“Dạ, mami, mẹ chăm sóc tốt cho bản thân và em gái là được rồi ạ, bọn con đã rất lớn rồi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau khi hai cậu bé rời đi, Nam Khuê liền gọi điện cho Lục Minh Bác.
“Cha, hôm nay Tư Mặc và Niệm Khanh đến bệnh viện rồi, bọn trẻ còn hỏi về mẹ và cha nữa, con rất mâu thuẫn, con không biết có nên nói cho bọn trẻ biết không?”
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Lục Minh Bác nhìn Vân Thư đang nằm trên giường bệnh rồi cau mày.
Cuối cùng, ông thở dài một hơi: “Tình hình của mẹ con cho dù có muốn giấu cũng không giấu được bao lâu.”
Ý của ông đã rất rõ ràng rồi, sớm muộn gì cũng phải nói ra thôi.
“Cảm ơn cha, vậy con biết rồi ạ.”
Nghĩ đến trạng thái tinh thần của Lục Minh Bác mấy ngày này, Nam Khuê không tránh khỏi có chút đau lòng: “Cha, cha đã ở bệnh viện nhiều ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế cơ thể của cha nhất định sẽ không chịu nổi đâu.”
“Con biết là cha không muốn rời khỏi mẹ, nhưng chỉ có sức khỏe của cha tốt thì mới có thể chăm sóc bên cạnh mẹ được chứ.”
“Được rồi, những gì con nói cha hiểu, cha nhất định sẽ không để bản thân mình gục ngã đâu. Vài ngày nữa chúng ta chuyển đến bệnh viện tư nhân, ở đó trang thiết bị đầy đủ hơn, đến lúc đó cha sẽ ở lại đó cùng với mẹ con luôn.”
“Vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Niệm Khanh và Tư Mặc vừa mới tan học đã được Lâm Tư Vũ đón tới bệnh viện.
Nhìn thấy bọn trẻ, nụ cười liền hiện lên trên khuôn mặt của Nam Khuê.
’
Tiểu Tư Mặc vội vã kéo khóa balo xuống, sau đó lấy ra một ly trà sữa từ trong đó ra, cẩn thận đi tới trước mặt Nam Khuê rồi đưa ly trà sữa cho cô: “Mami, cho mẹ này, đây là trà sữa mà mẹ thích, mẹ thích ăn trân châu nên con đã đặc biệt bảo cô bán hàng cho nhiều một chút đó ạ!”
Nam Khuê nhìn ly trà sữa, nước mắt rưng rưng.
May mắn cô còn có hai cục cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nếu không thì cô không biết phải làm sao để vượt qua gian đoạn vừa khó khăn vừa u tối này nữa.
Nhìn thấy Nam Khuê bất động, tiểu Tư Mặc liền lập tức phản ứng lại.
Cậu bé lấy lại ly trà sữa, rồi lại cắm ống hút vào, sau đó đưa cho Nam Khuê: “Mẹ ơi, con đã cắm ống hút cho mẹ rồi, mẹ mau uống khi còn nóng đi.”
“Được.”
Nam Khuê nhận lấy ly trà sữa.
Nhưng vừa uống được một ngụm, khoảnh khắc sự ấm áp của trà sữa tràn ngập trong lồng ngực khiến cho Nam Khuê không thể kiềm nổi nữa.
Cô vội vã quay người lại, dùng lực che miệng lại, không để cho bản thân khóc.
Cho đến khi điều chỉnh lại tinh thần rồi, cô mới quay người lại.
“Mẹ ơi, có ngon không ạ?”
“Ngon lắm, đây là ly trà sữa ngon nhất mà mẹ từng uống qua.”
Nhìn thấy Nam Khuê cười, hai cậu bé mới yên tâm.
“Tư Mặc, Niệm khanh, mẹ có một chuyện muốn nói cho các con biết, chuyện này có liên quan đến bà nội, không phải các con luôn muốn biết tại sao hai ngày này không nhìn thấy bà nội sao?”
“Đúng rồi mẹ, rốt cuộc ông nội và bà nội đi đâu rồi ạ?”
“Thật ra” Nói được một nửa, Nam Khuê cố gắng kìm nén lại nước mắt, sau đó tiếp tục nói cho xong: “Lúc đó, bởi vì bà nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà nội bị bệnh rồi, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện, thế nên mới không đi đón các con được, nhưng các con phải biết rằng bà nội rất yêu thương các con.”
“Bà nội ở đâu ạ, bọn con muốn đi thăm bà.” Hai cậu bé lập tức sốt ruột truy hỏi.
“Vậy các con phải đồng ý với mẹ, lát nữa nhất định phải nhỏ tiếng, tuyệt đối không được làm ồn ào đến bà nội, được chứ?”
“Vâng ạ.”
Khi dẫn theo hai cậu bé đi đến trước phòng bệnh của Vân Thư, Nam Khuê nói: “Bà nội ở bên trong này, ông nội cũng ở đây, các con có thể đi vào thăm bà rồi.”
Hai cậu bé lập tức đẩy cửa chạy vào bên trong.
Lúc nhìn thấy Vân Thư nằm trên giường bệnh, miệng phải đeo mặt nạ dưỡng khí, hai cậu bé liền sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hai cậu quay người nhìn về phía Lục Minh Bác.
Tiểu Niệm Khanh mặt đẫm lệ nói: “Ông nội, bà nội sẽ khỏe lại thôi, đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Lục Minh Bác nói chắc chắn.
“Bà nội có đau không? Bà có nghe thấy lời của bọn cháu nói không?”
Lục Minh Bác không nhẫn tâm nói ra sự thật, thế nên đã gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, bà nội có thể nghe được lời các cháu nói đấy.”
Thế là, tiểu Niệm Khanh và tiểu Tư Mặc lập tức mỗi người nắm lấy một tay của Vân Thư.
Bọn trẻ anh một câu em một câu, nói về những chuyện thú vị đã xảy ra ở trường học.
Trước đây, đây là chuyện mà chúng nhất định phải kể mỗi khi bà nội đến đón chúng tan học.
“Bà nội ơi, trước đây đều là bà đến đón bọn cháu, vậy sau này đổi lại để bọn cháu đến bệnh viện chơi với bà nhé.”
“Bà nội ơi, trước đây đều là bà kể chuyện để dỗ bọn cháu ngủ, bắt đầu từ hôm nay bọn cháu sẽ kể chuyện cho bà nghe, được không ạ?”
Có lẽ là vì đột ngột biết được tin bà nội xảy ra chuyện nên hai cậu bé đều có chút không chấp nhận được.
Cứ như thế tới mười giờ đêm, hai cậu đều không muốn rời xa bà.
Cuối cùng, Nam Khuê nói: “Cho dù các con vẫn muốn tiếp tục kể chuyện đi nữa, nhưng bà nội cũng đã mệt rồi, bà nội cần phải nghỉ ngơi.”
Thế nên, hai bạn nhỏ mới chịu cùng Lâm Tư Vũ rời khỏi bệnh viện.
Lúc ra đến cửa chính, hai cậu bé liền kiềm không nổi nữa mà ôm chầm lấy Lâm Tư Vũ khóc lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 492: Biết tin bà nội nằm viện
Chương 492: Biết tin bà nội nằm viện