Người của Đông Phương Thần Đảo không dám tham chiến, chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn Lâm Chính chiến đấu với tên quái nhân Tây Đảo.
Mặc dù thời khắc này tên quái nhân Tây Đảo đã nổi cơn điên, nhưng ở trước mặt Lâm Chính, ông ta không còn sức đánh trả.
Tên quái nhân Tây Đảo không biết dùng thuật pháp gì, toàn bộ da trên cơ thể đều tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời, không ngừng điều động nước biển để đánh Lâm Chính. Nước biển hóa thành bàn tay hoặc thanh kiếm sắc bén, toàn bộ bãi cát bị đánh thủng cả trăm nghìn lỗ, rạn nứt thành từng mảnh.
Trái lại Lâm Chính như không có chuyện gì xảy ra, không hề bị thương.
Người của Thần Đảo cực kỳ sốc.
"Không ngờ thực lực của tướng Lâm... lại mạnh như vậy?", Khuyết Thu ngơ ngác nói.
"Tướng Lâm này, không phải người tầm thường!"
Đông Phương đảo chủ nhìn Lâm Chính một cách chăm chú, khàn giọng nói: "Sức mạnh mà người này sử dụng huyền diệu hơn rất nhiều so với khí kình của chúng ta! Nếu như tôi đoán không sai, sức mạnh mà cậu ta dùng là sức mạnh phi thăng!"
"Cái gì? Sức mạnh phi thăng ư?"
"Đảo chủ không có nói đùa chứ? Vị long soái này lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên?"
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Sao bọn họ lại không biết Lục Địa Thần Tiên nghĩa là gì chứ?
Nghe nói tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo là một vị Lục Địa Thần Tiên, vì né tránh ân oán, nên đã ẩn dật ở nơi này, từ đó mới có những người ở Đông Phương Thần Đảo.
Đến nay, Đông Phương Thần Đảo chưa từng xuất hiện Lục Địa Thần Tiên nào nữa, mà tất cả những thứ liên quan tới Lục Địa Thần Tiên, chỉ tồn tại ở trong sách và trong truyền thuyết.
"Tôi nói cậu ta có sức mạnh phi thăng, chứ không nói cậu ta chính là Lục Địa Thần Tiên, trên thế gian người nắm giữ sức mạnh phi thăng không nhiều, nhưng có thể chính thức vượt qua một bước, trở thành người cảnh giới Thần Tiên thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!", Đông Phương đảo chủ lắc đầu nói.
"Cho dù như vậy, cũng rất giỏi rồi! Trẻ tuổi thế mà lại có thể nắm giữ sức mạnh phi thăng, Long Luốc phong cậu ta làm vị long soái thứ tư cũng có lý... Xem ra trước đó là tôi nông cạn”, Khuyết Thu bùi ngùi nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
Chiu! Chiu! Chiu...
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên xoay tròn mấy vòng quanh tên quái nhân.
Cơn giận của tên quái nhân bỗng nhiên dừng lại, cơ thể cứng đơ một lát, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
"Tên quái nhân chết rồi ư?"
"Tốt quá rồi!"
Người ở Thần Đảo vui mừng hứng khởi, rối rít lao tới.
Đông Phương đảo chủ cũng vội vàng nhảy đến chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính phủi cát trên người, nhìn về phía Đông Phương đảo chủ, mỉm cười nói: "Đảo chủ, di vật tổ tiên mà các người muốn, đều ở trong sơn động, ông chỉ cần sai người đến lấy là được”.
"Tướng Lâm thần uy cái thế, bọn tôi bái phục! Bái phục!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì.
Mọi người vây quanh tên quái nhân nhìn bên trái một chút nhìn rồi lại bên phải một chút, đánh giá ông ta.
Mặt tên quái nhân bị tóc và râu che phủ hoàn toàn, trên người còn chút vải rách, có vẻ như lâu năm không tắm, trên bề mặt da đều là bùn, chẳng khác gì tượng đất.
"Tướng Lâm, ông ta hình như chưa chết?"
Khuyết Thu nhìn tên quái nhân, đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người bị dọa sợ khiếp vía, vội vàng rút lui.
Lâm Chính cười nhạt nói: "Không sai, ông ta đúng là chưa chết, tôi chỉ dùng châm bạc phong ấn huyệt đạo của ông ta, làm ông ta hôn mê!"
"Thì ra là như vậy!"
Mọi người bừng tỉnh.
"Nếu như vậy, sao không kết liễu người này luôn? Tránh trở thành mối tai họa cho Đông Phương Thần Đảo chúng ta!"
Khuyết Thu trầm giọng nói, rút kiếm ra, muốn đâm vào tên quái nhân.
"Khoan đã!"
Đông phương đảo chủ hét lớn.
Khuyết Thu ngẩn ra.
Đảo chủ đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào tên quái nhân, giọng khàn khàn nói: "Mau lấy nước tới đây, rửa sạch mặt cho ông ta!"
"Vâng!"
Một người chạy đi.
"Đảo chủ, ý của ông là...”
"Tôi thấy công pháp lúc trước mà người này sử dụng là võ thuật của Đông Phương Thần Đảo, tên quái nhân này có thể là người của Thần Đảo”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng nói.
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Đảo chúng ta gần trăm năm nay, chưa từng có người mất tích! Ông ta sao có thể là người của đảo ta được?", Lôi Phúc nói.
"Xem thì biết”.
Đông Phương đảo chủ thờ ơ nói.
Mọi người không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc, nước được mang tới, hất vào mặt tên quái nhân, một người cởi áo của ông ta rồi lau mặt sạch sẽ.
Khi nhìn thấy tướng mạo của ông ta, đám người Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu và Lôi Phúc đều trợn tròn mắt.
"Chú hai?"
Đông Phương đảo chủ quỳ xuống, kinh ngạc đến mức thất thanh.
"Sao có thể như vậy? Ông ấy vẫn còn sống ư? Ông ta... ông ta không phải đã chết mấy chục năm rồi sao?", Khuyết Thu ngây người nói.
"Sao thế? Ông ta là chú hai của ông à?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không sai”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đôi mắt ngấn lệ: "Chỉ là chú hai tôi đã chết vào mấy chục năm trước! Tang lễ của ông ấy còn do tôi đích thân phụ trách! Sao giờ... ông ấy vẫn còn sống? Hơn nữa còn biến thành bộ dạng này?"
Lâm Chính nhìn tên quái nhân, hờ hững nói: "Sở dĩ ông ta điên điên khùng khùng, giống người hoang dã như vậy là bởi vì thần trí của ông ta bị tổn thương! Nếu như thần trí không thể trở lại bình thường, thì lúc ông ta tỉnh lại vẫn sẽ nổi điên, không nhận ra người thân!"
"Thần trí bị tổn thương?"
Đông Phương đảo chủ vội vàng nhìn Lâm Chính, chắp tay nói: "Xin tướng Lâm ra tay, cứu chú hai của tôi!"
"Tình trạng cơ thể của ông ta rất phức tạp”.
Lâm Chính tiến lên kiểm tra một lượt, giọng khàn khàn nói: "Nếu tôi đoán không sai, có lẽ ông ta bị trúng độc, hơn nữa... thời gian trúng độc đã rất lâu, độc đã ngấm vào xương tủy, muốn giải độc rất khó!"
"Trúng độc ư?"
Đông Phương đảo chủ ngẩn ra: "Chẳng lẽ mấy chục năm trước chú của tôi chưa chết, mà là bị độc này gây nên trạng thái chết giả?"
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Cho dù ông ấy không chết thì ông ấy cũng không thể sống lâu như vậy! Tính về tuổi tác, bây giờ ông ấy không phải gần hai trăm tuổi rồi sao? Tại sao tóc và râu vẫn đen, không hề có dấu vết già đi?", Khuyết Thu bên cạnh trầm giọng nói.
Dứt lời, mọi người đều nghi hoặc.
Đông Phương đảo chủ cũng yên lặng gật đầu.
"Dáng vẻ lúc này của chú hai giống hệt lúc mai táng, chẳng lẽ... tuổi của ông ta đã ngừng tăng lên?"
"E rằng không phải!"
Lâm Chính bắt mạch của chú hai, nhàn nhạt nói: "Ông ta dùng thuốc để tăng tuổi thọ, có thể sống đến tầm 190 tuổi, đừng thấy ông ta bây giờ không già mà lầm, trên thực tế các chức năng trong cơ thể ông ta đã rất yếu! Sở dĩ tóc đen râu đen, ngoại hình không bị già đi là do chất độc trong cơ thể ông ta gây ra.
Độc này... không bình thường!"