TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3722 “ĐỨNG LẠI CHO TÔI!”.

Vù!

Một cơn gió lạnh thổi tới, quất lên cơ thể những người gần như hôn mê ở trong nhà giam.

Không ít người run rẩy tỉnh lại.

“Ông Mã! Ông Mã! Ông không sao chứ? Ông Mã?”.

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Mã Hải gian nan mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng.

Đó là Tào Tùng Dương ở phòng giam bên cạnh.

Lúc này, Tào Tùng Dương người đầy máu, tứ chi đứt hết, nằm dưới đất, chỉ có thể nhìn về phía này qua khóe mắt.

“Tôi thì có chuyện gì được… Trái lại là ông, ông Tào… ông phải bảo trọng…”.

Mã Hải cười chua chát, đáp lại.

Ông ta nhìn quanh một vòng.

Xung quanh có gần một trăm phòng giam, trong đó nhốt toàn người của Dương Hoa.

Mã Hải biết bọn họ đều là con tin, là vật trao đổi giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính!

Mặc dù từ trước tới nay Mã Hải phụ trách quản lý công ty Dương Hoa, nhưng cũng hiểu rất rõ tình hình lúc này.

Thiên Ma Đạo chưa bao giờ sợ Lâm Chính, cũng không sợ Dương Hoa, bọn họ chỉ sợ chính phủ Long Quốc!

Vì vậy, tương đối mà nói, tạm thời những người như ông ta sẽ không nguy hiểm tính mạng.

Đương nhiên điều kiện là Thiên Ma Đạo chưa hoàn toàn trở mặt với Lâm Chính.

Thiên Ma Đạo muốn lôi kéo Lâm Chính, lôi kéo càng nhiều thế lực gia nhập bọn họ, cùng bọn họ đối kháng với chính phủ Long Quốc.

Hơn nữa, khu vực nhốt con tin không chỉ có người của Dương Hoa, mà còn gần một nghìn phòng giam khác.

Mỗi một phòng giam đều nhốt người bị chặt đứt tay chân, cũng có một số người không bị thương gì.

Bọn họ không có tu vi gì giống như Mã Hải.

Nhưng đối với người không có tu vi mà nói, bị nhốt ở đây phải chịu đau đớn ghê gớm hơn.

“Ông Mã! Ông không có tu vi, ở đây ma khí lan tràn, nhiệt độ cực kỳ thấp, ông không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Đợi một lúc người canh giữ đến đây, ông hãy nói rõ tình hình để bọn họ cho ông đan dược, giúp ông cảm thấy dễ chịu hơn!”.

Tào Tùng Dương yếu ớt nói.

Mặc dù tay chân ông ta đã đứt, nhưng lại không nguy hiểm tính mạng. Thiên Ma Đạo đã cầm máu cho ông ta, đợi rời khỏi nơi này, với y thuật của Lâm Chính đủ để giúp tay chân ông ta mọc lại.

“Được…”.

Mã Hải khó khăn gật đầu.

Ông ta thực sự không chống chịu được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là còn chưa kịp đợi được Lâm Chính tới cứu, ông ta đã chết.

Lúc này, vài người canh giữ đến tuần tra.

Mã Hải thấy vậy lập tức yếu ớt gọi: “Đại nhân, đại nhân…”.

“Làm gì đấy?”.

Một ma nhân đi tới, lạnh lùng hỏi.

“Đại nhân… tôi… tôi lạnh quá, tôi sắp không chịu được nữa, có thể cho tôi uống chút thuốc không… Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ chết cóng ở đây…”, Mã Hải dựa vào phòng giam, yếu ớt nói.

“Ông nhiều chuyện thế? Không phải vẫn chưa chết sao? Im lặng đi!”.

Ma nhân đó mắng chửi, không muốn quan tâm đến Mã Hải.

“Đại nhân… Đại nhân…”.

Mã Hải lại gọi hai tiếng, nhưng không có ích gì.

Ông ta có chết, đám ma nhân cũng sẽ không quan tâm. Dù sao con tin của Dương Hoa mà bọn họ bắt giữ không chỉ có một người, chết bớt một người cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng hành động của ma nhân đó khiến người của Dương Hoa ở quanh đó nổi giận.

“Đứng lại cho tôi!”.

Tào Tùng Dương quát lên.

“Đồ chó! Ông dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó à?”.

Ma nhân kia nổi giận, tóm lấy Tào Tùng Dương từ xa.

Cơ thể Tào Tùng Dương lập tức bị nhấc lên.

Ma khí dồi dào hóa thành những mũi gai nhọn đâm vào cơ thể Tào Tùng Dương.

“A…”.

Tào Tùng Dương đau đớn hét lên.

Người của Dương Hoa ở xung quanh đều nổi giận.

“Thứ không biết điều! Ở trong mắt tao, bọn mày còn không bằng con kiến dưới đất. Bọn mày chết thì chết, tưởng tao quan tâm à? Thế quái nào chứ?”.

Ma nhân kia cười lạnh lùng, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn.

Tào Tùng Dương đau đớn nói không nên lời.

Nguyên Tinh thấy vậy hét lên: “Mày giết đi! Mày có bản lĩnh thì giết ông ấy đi! Mày dám giết ông ấy, bọn tao sẽ tự sát hết, xem mày ăn nói với đạo chủ chúng mày thế nào!”.

Nghe vậy, ma nhân kia sửng sốt.

Đồng bọn của hắn vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Người của Dương Hoa mà chết hết thì chúng ta cũng mất mạng”.

Ma nhân đó hơi buồn bực, trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải thỏa hiệp, thả tay ra.

Rầm!

Tào Tùng Dương ngã xuống đất, nhưng lúc này ông ta chảy máu ròng ròng, mất đi ý thức.

Đọc truyện chữ Full