“Chuyện tướng Lâm đánh bại chú hai Hạ đã truyền ra khắp đảo, hơn nữa rất nhiều người ở lối vào Tây Đảo đã nhìn thấy, dù chú hai Hạ phát điên nhưng lại không làm bị thương tướng Lâm được chút nào. Từ đó có thể thấy thực lực của tướng Lâm đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao!”.
“Tôi mạnh dạn đoán, tướng Lâm ít nhất cũng là người mạnh nhất dưới cấp Lục Địa Thần Tiên! Chú hai Hạ nắm giữ một phần sức mạnh phi thăng, nhưng trước sức mạnh của cậu, ông ấy còn không có cơ hội đánh trả”.
“Cậu mạnh như vậy, chúng tôi không theo kịp! Người của Thần Đảo đều nhìn thấy, do đó… bọn họ bắt đầu lo sợ”.
Đông Phương đảo chủ thở dài.
“Sợ tướng Lâm sao?”.
Cổ Cương nhíu mày hỏi.
“Không, là sợ kẻ địch của tướng Lâm”.
Đảo chủ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính và Cổ Cương thoáng chốc hiểu ra.
Lâm Chính mạnh như vậy mà vẫn không tiêu diệt kẻ địch của anh, ngược lại chạy đến Đông Phương Thần Đảo nhờ cứu viện, vậy thì kẻ địch của Lâm Chính phải mạnh đến mức nào?
Cho nên bọn họ bắt đầu thấy sợ.
Nếu nói kẻ địch còn mạnh hơn Lâm Chính, người của Thần Đảo qua đó chẳng phải sẽ trở thành vật hi sinh hay sao?
Cổ Cương nhíu mày, không nói gì thêm.
Đây đúng là vấn đề mà người của Thần Đảo cần suy xét.
Lâm Chính thì lại lắc đầu: “Đảo chủ, tôi nghĩ người của quý đảo đã hiểu lầm rồi”.
“Hiểu lầm? Tướng Lâm có ý gì?”, đảo chủ thắc mắc hỏi.
“Thật ra lần này tôi đến cầu viện không phải để người của quý đảo đối phó với kẻ địch mạnh, mà là muốn quý đảo phối hợp với tôi bao vây kẻ địch! Bởi vì Thiên Ma Đạo mà tôi muốn tiêu diệt có rất nhiều người, tôi lo sẽ có kẻ lọt lưới nên mới muốn mời các vị cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đi cùng tôi bao vây bọn họ! Nếu trong đó có cao thủ, tôi sẽ ra tay giải quyết, ma nhân bình thường thì tôi đã từng tiếp xúc, người của Thần Đảo muốn giết chúng dễ như trở bàn tay”.
Lâm Chính cười đáp.
“Nếu tướng Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn gì phải lo sợ. Nhưng nói lại những lời này cho mọi người trên Thần Đảo nghe, bọn họ chưa chắc sẽ tin”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, sau đó chắp tay: “Xin tướng Lâm cho tôi chút thời gian, để tôi thuyết phục mọi người theo cậu rời đảo!”.
“Cần bao nhiêu thời gian?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhiều lắm là ba đến năm ngày”.
“Ba đến năm ngày?”.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “E là không được! Tôi không có nhiều thời gian, sợ rằng không đợi được lâu như vậy”.
“Vậy…”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày.
“Đảo chủ, để tôi đi thuyết phục mọi người”.
Đúng lúc đó, Lôi Phúc đột nhiên tiến lên, chắp tay nói.
“Lôi võ trưởng?”.
Đảo chủ sửng sốt.
Khuyết Thu cũng không tin được.
Lâm Chính nhìn sang Lôi Phúc, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Từ khi Lâm Chính bước lên Thần Đảo, Lôi Phúc luôn chống đối anh, sao giờ lại xung phong nhận việc?
Lôi Phúc cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, mặt đỏ lên, chắp tay bái Lâm Chính: “Tướng Lâm không so đo việc lúc trước mà cứu tôi ra khỏi Tây Đảo, trong lòng Lôi Phúc cảm kích khôn nguôi, cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc trước Lôi Phúc xúc phạm tướng Lâm nhiều lần, mong tướng Lâm tha thứ!”.
Nói xong, ông ta quỳ một gối xuống.
“Lôi võ trưởng hãy đứng dậy!”.
Lâm Chính vội vàng đỡ Lôi Phúc dậy, cười nói: “Tôi trẻ tuổi ít kinh nghiệm, Lôi võ trưởng nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, không cần phải để trong lòng, mong Lôi võ trường chỉ giáo nhiều hơn”.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”.
Lôi Phúc chắp tay nói: “Tôi bất tài, thân là võ trưởng dạy dỗ người trên đảo nhiều năm, tôi sẽ đi nói rõ tình hình với bọn họ!”.
“Tướng Lâm, Lôi võ trưởng rất có uy tín với người trên đảo, ông ấy ra tay là có thể giải quyết chuyện này!”, đảo chủ cười nói.
“Vậy được, chuyện này không thể chậm trễ, mọi chuyện đành nhờ vào Lôi võ trưởng!”, Lâm Chính vội nói.
Lôi Phúc gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Quả nhiên, Lôi Phúc rời đi chỉ mới nửa ngày đã quay về trả lời.
Hơn một nửa người trên đảo sẵn sàng rời đảo cùng Lâm Chính, nghe theo sự sai khiến của anh!
Lâm Chính mừng rỡ, trong mắt lóe lên sát ý cuồn cuộn.
Đến lúc đi tìm Thiên Ma Đạo tính sổ rồi!