Thu Cơ nổi giận, rút luôn bảo kiếm ở thắt lưng ra, chỉ vào đệ tử kia, tức giận gầm lên: "Cậu sợ súng của bọn họ mà không sợ bảo kiếm Thu Thủy trong tay tôi sao?".
"Lăng chủ..."
"Tiến lên cho tôi!".
Thu Cơ gầm lên, thái độ kiên quyết.
Mọi người thấy bà ta hạ lệnh tử, chỉ đành cắn răng tiến lên.
Chu Huyền Long đanh mắt lại, quát: "Tất cả dừng bước, đứng yên đợi lệnh! Nếu ai còn tiến tới, thì chúng tôi chỉ đành bắn vậy!".
Nhưng có Thu Cơ chống lưng, lời cảnh cáo của Chu Huyền Long không có bất cứ tác dụng gì.
"Chuẩn bị!", Chu Huyền Long khẽ gầm lên.
Tất cả các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức lên nòng, chỉ chờ một câu "bắn".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng đều tỏ vẻ sợ hãi và hoảng loạn, nhìn từng họng súng đen ngòm bên phía Chu Huyền Long, đầu óc bọn họ đều trở nên tê dại, bước chân cũng chậm hẳn lại.
"Các cậu sợ gì hả? Xông lên cho tôi! Chuyến đi này của chúng ta chỉ để tiêu diệt Dương Hoa, những người khác thì mặc kệ đi! Tôi có thể đưa các cậu đến đây an toàn, thì cũng có thể đưa các cậu trở về an toàn!".
Thu Cơ trầm giọng quát, dáng vẻ thề thốt son sắt.
Nhưng ai cũng biết đây chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi.
Chu Huyền Long nhíu mày.
Ông ta nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi và hoảng loạn trên khuôn mặt những người này, nhưng bọn họ vẫn không chịu dừng lại.
Chu Huyền Long lập tức nhận ra bọn họ bị ép đến đây, e rằng bọn họ không hề muốn tấn công Giang Thành.
Nghĩ đến đây, ông ta liền kêu lên: "Nếu trong số các cậu có ai chịu nghe theo sắp xếp của tôi thì có thể bỏ vũ khí trong tay xuống, giơ cao hai tay lên, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các cậu!".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng nghe thấy thế, dường như nín thở, bắt đầu thầm suy tính.
"Tốt nhất các cậu đừng có suy nghĩ phản bội, những người trước mặt không phải là người của chính quyền Long Quốc mà là người của Dương Hoa! Các cậu đầu hàng ông ta thì chỉ có đường chết thôi!".
Ánh mắt Thu Cơ lạnh lùng, lớn tiếng quát.
"Lăng chủ! Hình như bọn họ là người của quân đoàn Long Huyền Giang Thành, họ thành người của Dương Hoa lúc nào vậy?", ông lão kia hơi kinh ngạc, trừng mắt hỏi.
Các thế tộc này cũng không phải tông tộc lánh đời, sao có thể không nhận ra đồng phục trên người đám Chu Huyền Long chứ?
Chuyện này không thể đùa được.
"Sao? Giả trưởng lão nghi ngờ phán đoán của tôi à?", Thu Cơ lạnh lùng hỏi.
"Việc này... Giả Trí không dám..."
Ông lão cúi đầu xuống, hình như lại nhớ ra gì đó, ôm quyền nói: "Giả Trí hiểu lăng chủ nóng lòng muốn cứu chồng, nhưng mong lăng chủ hãy giữ vững sơ tâm, lý trí sáng suốt. Những người phía trước có thân phận gì, Giả Trí biết rõ, lăng chủ còn biết rõ hơn. Nếu đối phương phát động tấn công thì chúng ta sẽ tiêu đời, mong lăng chủ hãy suy nghĩ kĩ càng..."
Ông lão nói rất chân thành.
Ông ta biết Thu Cơ nói đám Chu Huyền Long là người của Dương Hoa chỉ để tự lừa dối bản thân. Bà ta không dám làm trái ý của Thiên Ma Đạo, nếu không chắc chắn Phú Vạn Niên sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này Thu Cơ đã bất chấp tất cả, giơ trường kiếm lên nói: "Xông lên! Kẻ nào cản đường, giết không tha!".
"Lăng chủ!".
Ông lão biến sắc, vội vàng kêu lên.
"Câm miệng cho tôi!".
Thu Cơ đã mất hết kiên nhẫn, đánh một chưởng vào người ông ta.
Bốp!
Ông lão lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi. Các đệ tử ở gần vội vàng chạy tới đỡ ông ta dậy.
"Giả Trí, nếu ông còn khiến tôi phân tâm, tôi sẽ giết ông!".
Sắc mặt Thu Cơ đằng đằng sát khí, ngoảnh lại gầm lên: "Nghe đây, nếu ai không xông lên chính là làm trái lệnh của tôi, phải giết!".
"Giết!".