Các đệ tử của Linh Tâm Lăng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành rút vũ khí xông về phía Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long hít sâu một hơi.
Ông ta biết mình đã hết cách.
Đằng sau là Giang Thành với mấy chục triệu người, an nguy của vô số người dân đang đè trên vai ông ta.
Ông ta tuyệt đối không thể nương tay.
"Chuẩn bị bắn!".
Chu Huyền Long khàn giọng nói.
Tuy các chiến sĩ cảm thấy không nỡ, nhưng cũng không còn cách nào khác, lần lượt chĩa họng súng về phía các đệ tử của Linh Tâm Lăng đang xông tới.
Nhưng khi các đệ tử này lại gần đám Chu Huyền Long, một trưởng lão bỗng ném vũ khí đi, giơ cao hai tay, lớn tiếng nói: "Đừng bắn!".
Chu Huyền Long sửng sốt.
Trưởng lão kia cuống quýt nói: "Đại nhân, chúng tôi đều bị lăng chủ ép nên mới đến đây. Chúng tôi đều là người của Long Quốc, không muốn làm chuyện phản bội Long Quốc, chúng tôi xin được đầu hàng, đừng bắn chúng tôi!".
Chu Huyền Long nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu lên: "Vậy thì các ông mau lại đây đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các ông".
Trưởng lão kia nghe thấy thế, không chạy ngay về phía Chu Huyền Long, mà ngoảnh lại nói với các đệ tử ở phía sau: "Mọi người, Thu Cơ vì chồng mình mà ép chúng ta làm chuyện bất trung bất nghĩa như thế này! Cô ta không xứng làm lăng chủ của Linh Tâm Lăng chúng ta! Các cậu có muốn theo tôi đầu hàng quân đoàn trưởng Chu, bảo vệ Giang Thành, cống hiến cho Tổ quốc không?".
Các đệ tử đều kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đồng thanh: "Chúng tôi đồng ý!".
"Vậy được! Cùng tôi đến chỗ quân đoàn trưởng Chu, nghe theo sai khiến của ông ấy!".
Trưởng lão kia kêu lên, dẫn theo các đệ tử xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu! Cẩn thận bị lừa!".
Người ở bên cạnh biến sắc, vội nói: "Nếu đối phương giả vờ đầu hàng, tiếp cận chúng ta rồi bất ngờ giở quẻ, thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền có tu vi không cao, có thể đấu lại được các võ sĩ mạnh mẽ này hoàn toàn là nhờ vũ khí Dương Hoa cải tạo cho bọn họ. Nếu bị tiếp cận thì bọn họ sẽ bị mất ưu thế.
Chuyện này đúng là rất đáng lo.
Nhưng Chu Huyền Long lại có thái độ kiên quyết, trầm giọng quát khẽ: "Tôi tin mọi người đều có trái tim yêu nước! Chắc chắn bọn họ là thật lòng, sẽ không nối giáo cho giặc đâu, yên tâm đi!".
Sự thật chứng minh suy đoán của Chu Huyền Long là đúng.
Các đệ tử Linh Tâm Lăng xông tới đầu hàng không hề tấn công quân đoàn Long Huyền, mà lập tức quay mũi giáo, bày ra tư thế phòng ngự, nhìn chằm chằm người của các thế tộc khác đang tiến tới.
"Các ông làm cái gì vậy?".
Thu Cơ nổi giận: "Các ông định phản bội Linh Tâm Lăng tôi sao?".
"Chúng tôi là người của Long Quốc, rồi mới là người của Linh Tâm Lăng! Thu Cơ, cô vì sự ích kỉ của bản thân mà muốn tất cả mọi người trong tông môn phải gánh tội danh phản quốc sao? Cô thật là ích kỉ!".
Vị trưởng lão kia nghiến răng gầm lên: "Chúng tôi sẽ không tiếp tục sai lầm, nối giáo cho giặc đâu!".
"Ông... Các ông..."
Thu Cơ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không nhịn được nữa, tức giận gầm lên, cầm trường kiếm xông tới.
"Bắn!".
Chu Huyền Long rít gào.
Pằng pằng pằng...
Tất cả các khẩu súng đều phun ra ngọn lửa màu lam, từng viên đạn đặc chế bay về phía Thu Cơ.
Thu Cơ lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng hỏa lực quá mạnh, lại không có ai trợ giúp, bà ta không thể tiến thêm bước nào, mà các đệ tử xông lên cùng bà ta còn chết quá nửa.
Thu Cơ không thể không lùi lại.
Nhìn lại xung quanh, các đệ tử của Linh Tâm Lăng chỉ còn vài người.
Hầu hết đã đầu hàng Chu Huyền Long.
Không chỉ Linh Tâm Lăng, mà các thế tộc khác cũng có không ít người lựa chọn đầu hàng.
Long Trảo Phái cũng vậy.
Biết được tin này, người của Thiên Ma Đạo đều vô cùng kinh ngạc.