"Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?".
Tử Long Thiên ở phía sau nghe được tin, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, kiên quyết nói: "Nếu đã vậy thì dùng chút thủ đoạn cực đoan đi".
"Ý của Ma Quân đại nhân là..."
"Chẳng phải bọn chúng có lòng yêu nước, không muốn phản bội Long Quốc sao? Nếu đã vậy thì lấy tim chúng đi, xem chúng còn đầu hàng nữa không".
Tử Long Thiên trầm giọng nói: "Lấy thứ kia ra, phân phát cho chưởng môn của các thế tộc, bảo bọn họ dùng ngay đi".
"Tuân lệnh".
Ma nhân kia lập tức ôm quyền, rồi xoay người rời đi.
"Đại nhân, làm vậy liệu có tuyệt tình quá không?".
Cô gái vóc dáng yểu điệu, để tóc ngắn ở bên cạnh cưỡi ngựa đi lên, nhỏ giọng nói.
Cô ta tên Lạc Đàm Hoa, là Ma Nữ mới được chọn của Tử Long Thiên. Tu vi của Lạc Đàm Hoa không được coi là cao, nhưng mưu trí hơn người, tài năng xuất chúng. Nhưng cái Tử Long Thiên nhìn trúng không phải là tài sắc mà là thể chất của cô ta.
Từ lần trước sau khi bị Lâm Chính đánh bị thương, Tử Long Thiên liền để lại bệnh căn, không chữa được bệnh căn thì tu vi sẽ tăng rất chậm, nên ông ta định mượn dùng thể chất đặc biệt để tu luyện, loại bỏ bệnh căn.
Lạc Đàm Hoa có thể chất Táng Hoa vô cùng hiếm gặp, có thể vùi lấp tạp chất trong cơ thể, chôn giấu mọi thứ, chỉ là đàm hoa chưa nở nên Tử Long Thiên chỉ có thể chờ đợi, vẫn chưa được tiếp xúc da thịt với cô ta.
"Tuyệt tình? Ý cô là sao?".
Tử Long Thiên liếc nhìn Lạc Đàm Hoa, bình tĩnh hỏi.
"Nếu dùng thứ kia, tâm thần của những người này sẽ bị ăn mòn, trở thành cái xác biết đi, không còn bất cứ tình cảm gì của con người, mà trở thành cỗ máy giết chóc. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì sợ là không ai muốn thần phục Thiên Ma Đạo ta nữa. Cho dù bắt người thân nhất của bọn họ, bọn họ cũng không chịu khuất phục. Đây là cắt đứt đường lui của ta để ngăn chi viện của thiên hạ, chẳng khác nào giết gà lấy trứng", Lạc Đàm Hoa nhíu mày, nhỏ giọng nói.
"Lạc Đàm Hoa, cô quá mềm lòng rồi! Cái Thiên Ma Đạo chúng ta tôn sùng là võ lực và thủ đoạn tuyệt đối. Những thứ mà cô nói chúng tôi không quan tâm, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì còn ai không thần phục chứ?".
Tử Long Thiên mỉm cười, dường như không hề bận tâm.
Lạc Đàm Hoa chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Chưởng môn của mười mấy thế tộc bao gồm Thu Cơ nhanh chóng được ma nhân chia đồ cho.
Đó là một gói bột.
Cách dùng rất đơn giản, mở gói bột ra, bịt mũi thổi số bột này đi là được.
Các ma nhân không nói bột này dùng để làm gì, chỉ nói rằng thứ này có thể giúp bọn họ tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa. Đồng thời còn hứa với bọn họ, sau khi tiêu diệt được Dương Hoa, người thân của bọn họ sẽ bình an vô sự trở về.
Tuy các tông chủ chưởng môn đoán được chắc chắn thứ này mờ ám, nhưng đã đến nước này thì bọn họ đâu thể quay đầu được nữa?
Thế là không ít người mở gói bột ra, bịt mũi thổi.
Nhưng cũng có người không vội làm ngay, mà nhìn những người khác, thăm dò xem rốt cuộc gói bột này có tác dụng gì.
"Lăng chủ đại nhân, chắc chắn thứ này có điều mờ ám, không được mở ra. Cô hãy mau vứt đi, chúng ta đầu hàng quân đoàn trưởng Chu".
Giả Trí được dìu tới, khó nhọc kêu lên.
Nhưng Thu Cơ nào có chịu nghe? Bà ta bịt mũi rồi mở gói bột ra, sau đó thổi một cái.
Vù!
Bột phấn đen sì lập tức bay lên.
Nhưng chúng không bay theo gió, mà giống như vật sống, chui hết vào mũi của người Linh Tâm Lăng ở xung quanh.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử Linh Tâm Lăng bị bột phấn chui vào mũi đều co giật dữ dội, sau đó đồng loạt ngã xuống đất, nằm im bất động.
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao tất cả mọi người lại ngã lăn ra đất thế này?
Thu Cơ nhìn ngó xung quanh, phát hiện người của các tông tộc khác cũng bị như vậy.
Trừ các chưởng môn đang bịt mũi đứng ở bên ngoài ra, thì tất cả đều nằm dưới đất.
Nhưng chẳng mấy chốc, những người đang nằm dưới đất bỗng run bắn lên, sau đó hai mắt trắng dã, run rẩy bò dậy, nhìn chẳng khác nào xác chết biết đi.
Ngay cả Giả Trí cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy toàn thân ông ta không ngừng co giật, đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, chân tay như bị động kinh, run rẩy không ngừng được.
Thu Cơ trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ sợ hãi.
Bà ta có thể cảm nhận được những người này vẫn chưa chết, nhưng dáng vẻ lúc này của bọn họ lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Giả Trí, ông vẫn ổn chứ?".
Thu Cơ bạo gan, trầm giọng hỏi.
Giả Trí khó nhọc nhìn về phía bà ta, cái miệng há ra rất to, một lúc lâu mới chậm rãi nói được mấy từ không rõ ràng.
"Mau... đi... đi..."
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt.
Đúng lúc này, tất cả những người đang nằm dưới đất xung quanh đều đứng bật dậy, nhưng dường như bọn họ đã mất hết lý trí, xông về phía Thu Cơ như điên.
Thu Cơ biến sắc, vội vàng bỏ ngựa lùi lại.
Con ngựa trắng của bà ta lập tức bị xé xác thành mấy mảnh...
Mất mục tiêu là Thu Cơ, các đệ tử đang lên cơn điên đều quay người lại, lao về phía quân đoàn Long Huyền ở gần đó.
Bọn họ bất chấp tất cả, hung hãn không sợ chết, thậm chí lúc chạy còn lảo đảo nghiêng ngả, có người còn bị ngã.
Dường như bọn họ không thể tự khống chế bản thân được nữa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
"Những người này... bị sao thế?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều trợn tròn mắt, run rẩy nói.
Bọn họ cũng là người, sao có thể không sợ cho được?
Sự quỷ dị này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
"Bắn! Bắn!".
Chu Huyền Long gầm lên.
Mọi người vội vàng bóp cò.
Đạn lại bắn ra ào ào.
Nhưng những người này trúng đạn vẫn không có phản ứng gì, dường như bọn họ không cảm thấy đau đớn, chỉ liều mạng xông về phía trước, cho đến khi mất hẳn khả năng hành động mới thôi.
"Chẳng khác gì xác sống cả!".
Một chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền run rẩy nói.
Chưởng môn của các tông tộc chưa sử dụng gói bột thấy thế, thì sợ đến ngây người.
"Đây chắc chắn là thủ đoạn của Thiên Ma Đạo, hắn muốn chúng ta dùng thứ này để biến mọi người thành cỗ máy giết người! Chưởng môn! Mau vứt thứ này, chúng ta đi!".
"Được! Rút! Rút!".
Chưởng môn của các thế tộc khác dù sao cũng còn chút lương tâm, không đành lòng nhìn người của tông môn mình trở thành như vậy, lập tức vứt gói bột, xoay người bỏ chạy.
"Chạy à? Giết!".
Các cường giả của Thiên Ma Đạo đang giám sát ở phía sau thấy thế, lập tức xông tới giết sạch tông môn này.
"Cái gì?".
Những người còn lại đều biến sắc.
"Nghe đây, các người chỉ có một con đường, hoặc là đánh vào Giang Thành, hoặc là chết ở đây! Hãy tự chọn đi!".
Tử Long Thiên cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.