"Tôi là Ma Quân, sao có thể rút lui được chứ? Hãy xem tôi giết chúng đây!".
Tử Long Thiên nổi giận, rút ma kiếm ra, thúc ngựa phi về phía Sở Thu.
"Kiếm, Ma Lưu!".
Tử Long Thiên vung ma kiếm lên, lưỡi kiếm tỏa ra ma khí vô tận, ập về phía Sở Thu như sóng lớn.
Ánh mắt Sở Thu lạnh tanh, búng đầu ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc hóa thành sao băng lao về phía ma khí, lúc đến gần bỗng chốc nổ tung.
Ầm!
Luồng sóng lập tức chia năm xẻ bảy.
"Lại thêm một kẻ dùng châm!".
Tử Long Thiên nhíu mày, nhìn cây châm kia với ánh mắt khó tin, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Sở Thu không nhiều lời với ông ta, lại tế ra châm bạc đâm vào người, khí lực và tốc độ lập tức tăng vọt, lao về phía Tử Long Thiên như tên bắn.
Trương Kỳ thấy thế, lập tức tung ra rất nhiều châm bạc, đánh về phía Tử Long Thiên như sao rơi.
Tử Long Thiên lập tức giơ ma kiếm lên đón đỡ.
Sở Thu nắm được cơ hội, hóa chưởng thành trảo, móc về phía trái tim Tử Long Thiên.
"Cút!".
Tử Long Thiên gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, dùng cơ thể mình va vào Sở Thu.
Bốp!
Vuốt sắc trúng người Tử Long Thiên.
Ông ta lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
"Ma Quân đại nhân!".
Lạc Đàm Hoa lập tức xuống ngựa, lao tới đỡ Tử Long Thiên dậy.
"Dưới tay thần y Lâm xuất hiện hai nhân vật này từ lúc nào vậy?".
Tử Long Thiên nghiến chặt răng, khó nhọc đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Sở Thu và Trương Kỳ.
"Hừ, một lũ đầu trâu mặt ngựa mà cũng dám đối đầu với anh Lâm? Đúng là chán sống!", Sở Thu lạnh lùng nói.
"Bọn mày là đồ đệ của thằng họ Lâm đó sao?", Tử Long Thiên trầm giọng hỏi.
"Bọn tao không phải đồ đệ của anh Lâm, tao là Trương Kỳ của Tường Vân Phái ở vực Diệt Vong, đây là thiếu trang chủ Sở Thu của sơn trang Vân Tiếu ở vực Diệt Vong! Ma đầu, nếu mày ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ bọn tao có thể tha mạng cho mày!", Trương Kỳ cười khẽ nói.
"Vực Diệt Vong?".
Tử Long Thiên nín thở, vẻ mặt có chút khó tin.
"Lẽ nào thằng nhãi họ Lâm kia đến vực Diệt Vong xin giúp đỡ?".
Lạc Đàm Hoa vội nhỏ giọng nói: "Ma Quân đại nhân, nếu là cường giả của vực Diệt Vong ra tay thì sợ là không thực hiện được kế hoạch, xin ông hãy lập tức rút quân, báo cáo với đạo chủ!".
"Rút? Đã đến đây rồi lý nào lại rút? Tôi không sợ bọn họ!".
Tử Long Thiên tức giận nói, còn định đứng lên đánh tiếp.
Lạc Đàm Hoa thấy mình không khuyên được, ánh mắt lay động, lại nói: "Nếu vậy thì Ma Quân đại nhân không cần xử lý những người này đâu, tôi thấy bọn họ không đông, chỉ có một hai vạn người có thể phản kháng, sao có thể chống lại đội quân mười mấy vạn của chúng ta chứ? Ma Quân đại nhân có thể tạm rút ra phía sau, để các cao thủ của chúng ta đánh với bọn họ. Chờ bọn họ sức cùng lực kiệt, thì lại ra tay giết bọn họ, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?".
Tử Long Thiên nghe thấy thế thì gật đầu.
Ông ta không phải là đồ ngốc, vừa giao thủ với Sở Thu và Trương Kỳ, ông ta đã biết hai người này bất phàm, cứ cố đánh cũng không chiếm được thượng phong.
"Cứ làm theo lời cô nói đi", Tử Long Thiên trầm giọng nói.
"Sát Ma Quân đâu?".
Lạc Đàm Hoa lập tức quát lớn.
"Có!".
Một đám ma nhân mặc áo giáp màu đỏ xông tới.
"Xé xác hai người này cho tôi!".
Lạc Đàm Hoa quát.
"Tuân lệnh!".
Người của Sát Ma Quân ào ào xông tới, đánh nhau với hai người.
Sát Ma Quân có hơn trăm người, thực lực không tầm thường, nhưng đánh với cường giả của vực Diệt Vong là Sở Thu và Trương Kỳ thì lại lực bất tòng tâm, nhanh chóng bị đánh bại.
Nhưng Sát Ma Quân vừa bại trận lại không ngừng có ma nhân xông lên.
Đám ma nhân này người trước ngã xuống người sau xông lên, hung hãn không sợ chết.
Cho dù hai người có thực lực mạnh mẽ thì cũng không chịu được tiêu hao kiểu này.
Bọn họ nhanh chóng thở phì phò, khuôn mặt đã túa ra mồ hôi...