“Có kết quả không?”
Tử Long Thiên cười ha ha để lộ vẻ vui mừng: “Xông lên, giết Giang Thành, tấn công Giang Thành”.
Ông ta gầm lên. Đại quân ma nhân lao lên như nước lũ. Giang Thành là những bóng hình đen kịt Chu Huyền Long, Trương Kỳ, Sở Thu cũng đành phải liều mạng.
Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Cùng lúc này tại một con đường quốc lộ ở Giang Thành.
“Cứu mạng với”, một người mẹ trẻ ôm đứa con vừa chạy vừa gào khóc. Ở phía sau họ có hia ma nhân đang xách dao đuổi theo.
“Đừng chạy nữa, không chạy thoát được đâu”, một ma nhân mập lù bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. “
“Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày, thế nào?”, một tên ma nhân nheo mắt nói.
“Cút! Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày”.
“Người anh em, cảnh giới của tao sắp đột phá rồi, cần người phụ nữ này. Mày không thể nhường cho tao được sao? Nhìn đứa bé xem thịt nó mềm thế kia mày không dao động à?”
“Đừng có lầm bầm ở đây. Bắt người đã rồi tính. Đại quân đã vào Giang Thành rồi, chúng ta lén lút chạy ra đây mà để đại nhân ma quân biết được thì sẽ bị băm vằm đấy”.
“Được, vậy thì xử lý trước rồi tính” .
Ma nhân bật cười ha ha sau đó đột nhiên nhảy tới trước mặt người phụ nữ.
“Á”, người phụ nữ hét lớn, ôm lấy đứa bé ngã xuống đất. Đợi đến khi người này bò dậy thì hai ma nhân kia đã ở ngay sau cô ta, bật cười với vẻ dữ tợn.
“Đừng...đừng giết tôi, tha cho tôi, tha cho con của tôi với”.
Người phụ nữ ôm lấy đứa con trong lòng, run rẩy gào khóc. Đứa bé như bị giật mình nên cũng khóc theo. Nhưng ma nhân mặc kệ, chỉ chộp lấy đứa bé.
“Con của tôi”.
Người phụ nữ như phát điện. Một giây sau, cánh tay của cô ta bị một ma nhân còn lại chộp lấy và ghì xuống.
“Tha cho tôi, trả lại con cho tôi”, người phụ nữ như phát điên, điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng cô ta nào phải là đối thủ của hai ma nhân này.
“Ha ha, chúng ta hưởng thụ ở chỗ nào đây?”, ma nhân mập lù cười dữ tợn và tỏ ra vô cùng hào hứng.
“Sao thế? Còn muốn tìm nơi nào sinh khí tốt à. Ở đây làm luôn đi, nhanh kết thúc còn về tổng bộ”.
“Được”.
Ma nhân mập lù gật đầu, rồi đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Mẹ kiếp, để lại cô ta cho tao”.
“Được được”.
Tên ma nhân gầy chẳng buồn tranh giành bèn đẩy người phụ nữ tới. Tên ma nhân mập chộp lấy cô gái, vứt đứa bé cho tên ma nhân gầy. Tên ma nhân gầy nhận lấy, há miệng ra định cắn đứa bé.
“Đừng”, người phụ nữ gào lớn.
Thế nhưng vô ích. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
“Dừng tay”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tên ma nhân gầy giật mình, quay qua nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện sau bọn chúng từ khi nào.
Người này có mái tóc dài màu trắng với ánh mắt lạnh như băng và khí tức hầu như không thể cảm nhận được.
“Ấy, một thằng không sợ chết à?”
“Để chúng ta cùng hưởng thụ nào”.
“Ok”, hai tên ma nhân bật cười.
Thế nhưng nụ cười trên mặt chúng dần cứng lại. Phía sau người đàn ông có nhiều luồng khí tức khác lao tới.
Hàng nghìn bóng hình xuất hiện. Mỗi một bóng hình đều sở hữu khí tức vô cùng ghê người. Hai ma nhân hóa đá.
“Các...các người là ai?”, tên ma nhân mập run rẩy.
“Tôi là Lâm Chính, long soái của Long Quốc”, Lâm Chính bước tới trước, nhìn chăm chăm hai ma nhân này.