“Anh là thần y Lâm của Giang Thành sao?”
Tên ma nhân gầy cực kỳ hoảng sợ, hai chân run lẩy bẩy, dường như sắp không đứng vững được nữa.
Tên m nhân mập cũng y hệt.
Đây chính là sát thần đã chém giết rất nhiều ma nhân!
Ở Thiên Ma Đạo, chỉ cần nhắc đến cái tên Lâm Chính cũng đủ khiến cho mọi người biến sắc.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy, lập tức nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của ma nhân, giật lấy đứa con của mình rồi lao tới chỗ của Lâm Chính quỳ xuống đất.
“Anh ơi, xin anh cứu tôi với! Cứu tôi với!”
“Cô đừng lo, chúng tôi là người của chính phủ! Chúng tôi đảm bảo sẽ giúp cô được an toàn!”
Lâm Chính đỡ người phụ nữ đứng dậy, cúi đầu nói: “Đảo chủ, làm phiền ông hãy cử người thu xếp ổn thỏa cho người phụ nữ và đứa trẻ này”.
“Tướng Lâm yên tâm”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu rồi vung tay lên, một người của Thần Đảo bước tới dẫn người phụ nữ và đứa trẻ rời đi.
“Thần y Lâm tha mạng cho tôi! Thần y Lâm tha mạng cho tôi đi mà!”
Hai ma nhân vội vàng quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu cầu xin được tha thứ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hai người họ, lạnh lùng nói: “Tại sao các người lại ở đây? Ai cử các người tới?”
“Thần y Lâm, tôi... bọn tôi đã lẻn ra ngoài!”
Ma nhân mập run rẩy nói: “Bọn tôi đã âm thầm rời khỏi đại đội, định đi tìm người sống để tu luyện, nên... nên mới tới chỗ này...”
“Đại đội?”
Khuôn mặt của Lâm Chính cứng đờ: “Đại đội là gì? Là đội quân của Thiên Ma Đạo các người sao?”
“Đúng... Đúng vậy thần y Lâm, đạo chủ đã tập hợp một trăm tám mươi ngàn ma nhân! Tiến thẳng tới Giang Thành, nói rằng... nói rằng muốn tiêu diệt Dương Hoa, tắm... tắm máu cả Giang Thành...”, ma nhân đó run rẩy nói.
“Cái gì?”
Cổ Cương ở phía sau nghe thấy vậy thì suýt chút nữa đã ngất lịm, nén giận hét lên: “Đại đội của Thiên Ma Đạo đang ở chỗ nào?”
“Tôi đoán là... đã tới Giang Thành rồi...”
Ma nhân gầy dè dặt trả lời.
Vừa nói xong.
Bốp!
Lâm Chính ngay lập tức tung chưởng, giết chết tên ma nhân gầy.
Cơ thể của tên ma nhân gầy ngay lập tức nổ tung thành một vũng máu, thịt nát xương tan.
“Lâm thần y tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Tên ma nhân mập điên cuồng dập đầu mạnh xuống đất, dập tới mức mặt đất nứt ra.
“Người dẫn đầu đại đội là ai?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Là Đại Ma Quân, Tử Long Thiên...”
Tên ma nhân mập vội vàng nói.
Bốp!
Lâm Chính không nói nhiều nữa mà đánh thẳng vào người của tên ma nhân mập khiến hắn chết giống hệt ma nhân gầy ban nãy, thịt nát xương tan.
“Tướng Lâm, ma nhân đột nhiên ồ ạt tấn công chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn có hàng ngàn ma nhân đang xông đến, Giang Thành đã báo cáo tình hình khẩn cấp rồi, cần phải tiếp viện ngay lập tức!”
Cổ Cương nôn nóng nói.
“Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Giang Thành, Cổ Cương, ông hãy ngay lập tức báo cáo tình hình khẩn cấp của Giang Thành cho cấp trên, để họ mau chóng điều động binh lính”.
“Để tiếp viện Giang Thành sao?”
“Không! Là tiến thẳng tới Thiên Ma Đạo!”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng tiêu diệt tất cả ma nhân ở Giang Thành, sau đó sẽ dẫn người tới đánh giết Thiên Ma Đạo, lần này tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt hoàn toàn Thiên Ma Đạo! Diệt trừ hậu quả sau này!”
Cổ Cương vô cùng sợ hãi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của Lâm Chính thì ông ta ngay lập tức gật đầu.
“Mặc dù tình hình ở tiền tuyến đang căng thẳng nhưng những chuyện liên quan tới sự tồn vong của Long Quốc lại không thể chậm trễ được! Tướng Lâm, hãy bảo trọng! Mọi chuyện còn lại đều trông hết vào cậu!” Cổ Cương cúi đầu nói.
“Đi thôi!”
Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, hét lên một tiếng rồi nhảy vọt về phía trước biến thành dải cầu vồng bay thẳng tới Giang Thành.
“Đi theo mau!”
Đông Phương đảo chủ hét lên rồi dẫn theo một nhóm cường giả theo sau.
Vô số bóng người bay xuyên qua bầu trời.
Vào lúc này.
Ở ngoại ô Giang Thành.
Trương Kỳ và Sở Thu đều đã bị thương, thở không ra hơi.
Hai người đã chém giết mấy ngàn ma nhân, nhưng sức lực lại tiêu hao quá nhiều khiến sức chiến đấu giảm mạnh, đã quá sức chịu đựng của họ.
Nhìn thấy Tử Long Thiên ở đằng xa đang uống thuốc để hồi phục lại, ông ta đang đợi kẻ địch kiệt sức rồi mới tấn công, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị đánh chết! Tạm thời rút lui, chỉ cần phòng thủ ở cổng Giang Thành là được!”
Sở thu gằn giọng.
“Sở Thu, anh cứ rút lui, tôi sẽ yểm trợ cho anh!”
Trương Kỳ hét lên.
“Không được, cùng nhau lui về sau là tốt nhất, nếu tôi rút lui trước thì tên ma đầu đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội để giết anh! Chỉ có một mình anh thì chưa chắc đã có thể đánh lại ông ta!”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui!”
Sau khi thống nhất xong, cả hai quyết định sẽ vừa đánh vừa lui về sau.
“Ma Quân đại nhân, bọn chúng sắp không ổn rồi, mau giết bọn chúng đi!”
Lạc Đàm Hoa biết rõ ý định của hai người, lập tức hét lên.
“Được!”
Tử Long Thiên cười phá lên, rút kiếm ra lao về phía trước.
Ma khí tàn bạo giống như một cơn gió thổi tới.
“Không ổn! Cẩn thận!”
Sở Thu hét lên rồi lập tức giơ tay ra đỡ đòn.
Nhưng rõ ràng là Tử Long Thiên không quan tâm tới Sở Thu mà đang nhắm tới Trương Kỳ có thực lực yếu hơn.
Ông ta lắc mạnh thanh kiếm của mình khiến cho ma khí biến thành vô số gợn sóng, lần lượt lao về chỗ của Trương Kỳ.
Trương Kỳ không đỡ được, bị đánh bay đi.
Đôi mắt của Sở Thu đầy lạnh lùng, đấm mạnh vào người của Tử Long Thiên.
Cả người của Tử Long Thiên rung lên dữ dội nhưng vẫn không bị đánh lùi lại, giống như ông ta không hề biết đau là gì, sau đó ông ta quay lại chém mạnh vào cơ thể của Sở Thu.
Sở Thu vội vàng né đi nhưng đã không kịp, ma kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của gã, máu tươi phun trào.
“Sở Thu!”
Trương Kỳ lo lắng hét lên, lập tức liều chết xông về phía trước muốn cứu Sở Thu.
Tử Long Thiên bật cười thành tiếng.
“Tới hay lắm, hay lắm!”
Nói xong, cánh tay của ông ta đột nhiên rung lên, ma kiếm tạo thành một dải kiếm khí dài vài thước rồi chém thẳng vào Trương Kỳ.
Trương Kỳ vô cùng sợ hãi, vội vàng né qua một bên nhưng kiếm khí lại quá nhanh nên hai chân của hắn bị chặt đứt ngay lập tức.
Bịch!
Trương Kỳ ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy được nữa, máu ồ ạt chảy ra từ hai chân bị chặt đứt, nhuộm đỏ mặt đất...