"An Huyền đại nhân!"
Lạc Đàm Hoa mở trừng mắt và hét lên một tiếng chói tai.
"Chết tiệt! !"
Ma Nhai ở phía bên kia vô cùng tức giận, rút ra thanh ma đao. Ông ta tiến lên vài bước, chuẩn bị hành quyết con tin Dương Hoa ở một trong những chiếc lồng.
Thấy vậy, Lâm Chính không do dự, lập tức dùng một tay chộp lấy An Huyền trước mặt.
"Á! !"
An Huyền kinh hãi hét lên, vội vàng thét lớn: "Giúp tôi! Mau cứu tôi với! Giúp tôi! !"
"Lâm thần y! Anh muốn làm gì An Huyền?"
Lạc Đàm Hoa vội vã gầm lên.
"Tất nhiên là giết anh ta rồi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Anh....không phải nói muốn trao đổi con tin sao?" Lạc Đàm Hoa vừa lo lắng vừa giận dữ nói.
"Trao đổi con tin là có thể, nhưng tôi cảm thấy các người hình như không có thành ý. Tôi nói cho cô biết, hoặc là cô thả con tin trước, hoặc là khỏi thương lượng gì nữa. Nếu như cô dám làm hại hoặc giết chết những con tin này trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức giết đám người An Huyền, phát động tấn công. Đến lúc đó, giữa tôi và cô tuyệt đối sẽ không có khả năng đàm phán hòa bình. Tôi đối với các người chỉ có một thái độ duy nhất, các người chưa chết thì tôi tuyệt đối không dừng tay! Các người suy nghĩ cho kỹ vào!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy sát khí.
Lạc Đàm Hoa hơi thở run lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Ma Nhai ngược lại vẫn nhìn anh chằm chằm và gầm lên: "Lâm thần y, đừng có ở đây rung cây dọa khỉ! Tôi nói cho cậu biết! Muốn giết thì giết, muốn đánh thì đánh! Còn muốn chúng tôi chủ động giao nộp con tin? Không đời nào!"
"Ma Nhai đại nhân?"
Lạc Đàm Hoa đột ngột quay đầu lại.
"Lạc Đàm Hoa, tên họ Lâm này đang gây sức ép cho cô! Cô càng mềm yếu, hắn sẽ càng mạnh. Một khi hắn đã hoàn toàn nắm được thế chủ động, như vậy lần trao đổi con tin này, cô căn bản không thể chiếm thế thượng phong, đến lúc đó e rằng ngay cả người của chúng ta cũng không có khả năng trở về!" Ma Nhai trầm giọng nói.
Nghe xong, vẻ mặt của Lạc Đàm Hoa càng trở nên khó coi.
Làm sao cô ta có thể không biết ý của Ma Nhai?
Nhưng bây giờ, đâu có sự lựa chọn nào?
"Có vẻ như họ không muốn đưa anh trở lại rồi, An Huyền".
Lâm Chính lạnh lùng nói:"Trong trường hợp đó, tôi nghĩ anh nên yên tâm lên đường! Thế nào?"
Nói xong, Lâm Chính lập tức giơ tay định kết liễu An Huyền.
"Dừng lại! Dừng lại!"
An Huyền vội vã hét lên, sau đó quát vào mặt Ma Nhai: "Ma Nhai! câm miệng! Ông nghĩ ông là ai? Ông chẳng qua chỉ là một con chó canh gác trong cấm địa Thiên Ma Đạo của tôi mà thôi! Để tôi nói cho ông biết, ông không được phép can thiệp vào vấn đề này! Hiểu chưa?"
Ma Nhai sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Nhưng địa vị của An Huyền quả thực rất cao, thậm chí ông ta cũng không thể bác bỏ được.
Nếu Ma Nhai can thiệp khiến An Huyền mất mạng, ông ta sẽ phải nhận hậu quả nếu Đạo chủ trách tội.
"Nếu vậy, Lâm thần y, chúng tôi sẽ thả những con tin này trước, sau đó anh thả An Huyền đại nhân và những người khác thì sao?"
Lạc Đàm Hoa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
"Được!"
Lâm Chính gật đầu.
Lạc Đàm Hoa do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên và vẫy một cái.
Những ma nhân xung quanh ngay lập tức rút chìa khóa và mở lồng.
Những người bên trong lập tức leo ra ngoài, những người không thể tự đi cũng được người của Đông Phương Thần Đảo phía sau Lâm Chính khiêng đi.
Chẳng mấy chốc, tất cả các lồng đều trống rỗng.
"Chủ tịch Lâm!"
Khi Mã Hải nhìn thấy Lâm Chính, mắt ông ấy rưng rưng vì xúc động và bật khóc như một đứa trẻ.
Rõ ràng, chuyến đi đến Thiên Ma Đạo đã mang đến cho Mã Hải quá nhiều nỗi kinh hoàng và đau khổ.
Ông ấy chỉ là một doanh nhân bình thường, làm sao có thể sống sót qua một cơn ác mộng như vậy?
"Mã Hải, khiến ông chịu thiệt thòi rồi".
Lâm Chính châm một kim cho ông ấy, khàn giọng nói.
"Chủ tịch Lâm, tôi không sợ thiệt thòi, tôi chỉ thương cho những người anh em đã hy sinh mạng sống của mình cho Dương Hoa".
Mã Hải lau nước mắt nói.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không chết uổng. Tôi lần này ngoài việc tới cứu ông, còn việc thứ hai là cùng Thiên Ma Đạo thanh toán nợ nần!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay ra hiệu cho mọi người đưa Mã Hải và những người khác xuống xử lý vết thương.
"Lâm thần y, chúng tôi đã thả người của anh rồi. Giờ anh cũng nên thả An Huyền đại nhân đi chứ?"
Lạc Đàm Hoa ngay lập tức hét lên.
"Tôi vốn định trực tiếp giết An Huyền để tránh những rắc rối sau này, dù sao đối xử với những kẻ như các người cũng không cần xét đạo lý cho lắm. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì bỏ đi, nếu đối phó với những kẻ như các người mà còn phải dùng thủ đoạn hạ lưu, vậy chẳng phải Lâm Chính này bất tài sao?"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó phất tay một cái.
Vút!
An Huyền trực tiếp bay ra ngoài, bắn về phía Lạc Đàm Hoa như một viên đạn đại bác.
Lạc Đàm Hoa thất kinh, định đỡ lấy An Huyền.
Nhưng tốc độ của An Huyền quá nhanh.
Một lực va chạm đáng sợ như vậy, cô ta không đủ sức để tiếp nhận.
"Tránh ra!"
Ma Nhai hét lớn, đẩy Lạc Đàm Hoa ra, hai tay trực tiếp tạo thành một lớp màng khí mềm, đánh về phía An Huyền đang bay tới.
Vụt....
Cơ thể của An Huyền đập mạnh vào lớp màng khí khiến nó biến dạng. Khi lớp khí tan biến, An Huyền nặng nề ngã xuống đất, vẫn còn thở hổn hển nhưng da thịt khắp người đã bị xé toạc ra trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng may mắn thay, ít nhất hắn ta còn sống và vẫn còn một chút ý thức.
Lạc Đàm Hoa lập tức nhét viên đan vào miệng An Huyền rồi gầm lên:"Tấn công, giết bọn chúng! !"
"Giết!"
Ma Nhai giơ cao thanh ma đao và lao xuống sườn đồi.
Cùng lúc đó, một số lượng lớn yêu ma xuất hiện từ mọi hướng, trực tiếp tấn công Lâm Chính.
Hiện tại Lâm Chính không có An Huyền làm con tin, Lạc Đàm Hoa đương nhiên không cần lo lắng nữa. Về phần những kẻ bị bắt làm con tin khác, cô ta căn bản không thèm để ý.
"Phản công".
Lâm Chính cũng khẽ gầm lên một tiếng, sau đó nhảy về phía trước, một lần nữa lao về phía An Huyền và Lạc Đàm Hoa.
"Dừng lại cho tôi!"
Ma Nhai gầm lên giận dữ, giơ kiếm lên và chém Lâm Chính.
Trận đại chiến sắp xảy ra!