Đông Phương đảo chủ rất tò mò.
Tại sao An Huyền này ngay cả chết cũng không sợ nhưng khi Lâm Chính nói muốn bắt hắn đi Giang Thành, hắn lại vô cùng kinh hãi, dùng mọi cách để ngăn cản như vậy...
Chẳng lẽ Giang Thành là một nơi đáng sợ đến vậy sao?
Đông Phương đảo chủ trước kia cũng từng đi theo Lâm Chính tới ứng cứu Giang Thành.
Tuy rằng ông ta không vào thành phố, nhưng nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một thành phố bình thường ở Long Quốc, đâu phải một nơi đáng sợ như vậy?
Đông Phương đảo chủ rất muốn hỏi Lâm Chính, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
"Đảo chủ, những kẻ khác đều bị khống chế rồi phải không?"
Lâm Chính hỏi.
"Tướng Lâm đừng lo lắng, tất cả người của chúng tôi từ Đông Phương Thần Đảo đã được phái đi, tất cả đám người từ Thiên Thạch Lâm Nguyên đã bị bắt”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu nói.
Khi An Huyền nghe thấy điều này, khuôn mặt hắn tái mét.
Vốn dĩ hắn muốn gài bẫy để bắt được Lâm Chính, nhưng không ngờ chính mình lại rơi vào bẫy của Lâm Chính...
An Huyền cũng nhanh chóng nhận ra mục đích của Lâm Chính khi không giết hắn và những kẻ bị bắt ...
Quả không ngoài dự đoán.
Khi Lâm Chính bước vào Thiên Ma Đạo cùng với người của mình, Lạc Đàm Hoa và các quan chức cấp cao khác của Thiên Ma Đạo đã đợi Lâm Chính trên một đỉnh đồi.
Và trước mặt bọn họ, có vô số cái lồng.
Những người này chính là tù binh mà Thiên Ma Đạo đã bắt được từ khắp nơi trong khoảng thời gian này.
Trong số đó có mấy người Mã Hải từ Dương Hoa.
"An Huyền đại nhân!"
Lạc Đàm Hoa vội vã gọi.
"Lạc Đàm Hoa, mau cứu tôi!"
An Huyền hét lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"An Huyền đại nhân yên tâm, Lạc Đàm Hoa đảm bảo rằng đại nhân sẽ bình an vô sự!"
Lạc Đàm Hoa hét lên.
Thật ra Lạc Đàm Hoa vốn cũng không quan tâm lắm đến An Huyền, nhưng người này là đệ tử của Đạo chủ, địa vị phi phàm. Nếu có thể cứu được người này, địa vị của Lạc Đàm Hoa trong Thiên Ma Đạo nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Tử Long Thiên đã chết, cô ta giờ là một Ma Nữ thất thế, và số phận của những kẻ như vậy thường chẳng bao giờ tốt đẹp.
Cứ nghĩ lại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa trước đây là biết.
Vết xe đổ đã rành rành ở đó, sao cô ta có thể không mau chóng đi tìm chỗ dựa mới cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Lạc Đàm Hoa rút thanh kiếm bên hông ra, tiến lên vài bước. Sau đó, cô ta kề thanh kiếm lên cổ một người đàn ông trong cái lồng trước mặt, lạnh lùng quát: “Lâm thần y, mau thả An Huyền đại nhân ra!”
Người trong lồng không ai khác chính là Mã Hải.
Mã Hải sắc mặt tái nhợt, lại bị tra tấn không còn bao nhiêu sức lực nên chỉ có thể dựa vào thành lồng, bất lực nhìn những gì đang diễn ra trước mặt.
"Đừng làm hại bọn họ, tôi có thể thả đám người An Huyền đi, nhưng nếu cô dám động tới dù chỉ một sợi tóc của họ, thì tôi đảm bảo An Huyền và đám người này sẽ chết không toàn thây, vĩnh viễn bị đoạ đày dưới địa ngục!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Yên tâm, tôi chỉ muốn An Huyền đại nhân bình an vô sự”.
Lạc Đàm Hoa hừ lạnh một tiếng: "Anh thả bọn họ đi trước, đợi An Huyền đại nhân an toàn đến chỗ tôi, tôi sẽ trao trả những tù nhân trong lồng giam này cho anh!"
"Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên thả người của tôi ra trước".
Lâm Chính mặt không biến sắc nói.
"Khốn kiếp! Anh muốn người của anh chết sao?"
Lạc Đàm Hoa vô cùng tức giận, thanh kiếm sắc bén trong tay run lên.
Xẹt!
Cổ Mã Hải lập tức ứa máu, cổ họng không bị thương nên tạm thời không sao, nhưng máu tràn ra từ cổ đã nhuộm đỏ nửa bên vai...
Lạc Đàm Hoa nheo mắt, vẻ mặt đầy tự mãn.
Cô ta có rất nhiều con tin trong tay, và cô ta cũng biết Lâm thần y là một người dễ mềm lòng.
Vì vậy, cô ta phải nắm thế chủ động trong tay.
Nhưng ngay khi Lạc Đàm Hoa đang đắc ý.
Cạch!
Lâm Chính đột nhiên kẹp chặt cánh tay của An Huyền, sau đó bẻ một cái.
Rắc!
Cánh tay của An Huyền đứt lìa ngay tại chỗ.
"Á!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơn đau dữ dội khiến An Huyền suýt ngất đi...