Hai người đứng giữa trời, khí tức dồi dào như gợn sóng lan ra tứ phía.
Toàn bộ người xung quanh Ma Sơn đổ nát đã lùi về sau, không ai dám tiến tới trước.
Ở trung tâm Thiên Ma Đạo đã trở thành chiến trường tranh đấu chém giết giữa hai người.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo vung tay lên.
Trong nháy mắt, gió cuốn mây bay, mặt trời tắt nắng, sức mạnh hủy diệt tàn bạo giống như một vòng xoáy khổng lồ bắt đầu hình thành với Lâm Chính làm trung tâm, đồng thời nhanh chóng cắt chém về phía anh.
Trong khoảnh khắc có đến hơn mười nghìn đến mấy trăm nghìn đòn đánh kéo xé, nếu là người bình thường, chỉ qua một nhịp thở thôi xương cốt đã không còn.
Đối diện với đòn tấn công hung hãn như vậy, Lâm Chính lại phớt lờ tất cả.
Xác thịt của anh tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh. Trong sự bao bọc của vầng sáng màu vàng, dù đòn tấn công của đạo chủ Thiên Ma Đạo có hung hãn thế nào cũng không làm gì được anh.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nhìn chằm chằm cơ thể của Lâm Chính, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Ông ta lúc thì dời núi đánh phá, lúc thì dùng thiên lôi địa hỏa tẩy rửa.
Dù vậy Lâm Chính vẫn không bị thương, bỏ qua toàn bộ đòn tấn công đó.
“Chiêu thức của ông quá bình thường!”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên nhảy vọt lên, lao về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo, cơ thể anh dâng lên dị hỏa vô tận.
“Ồ?”.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo kinh ngạc, hội tụ sức mạnh tạo thành phòng ngự.
Một khuôn mặt quỷ khổng lồ xuất hiện trước mặt ông ta, đồng thời há to miệng như bồn máu cắn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không lùi bước, không hề có ý dừng lại, đâm thẳng vào miệng của khuôn mặt quỷ.
Ầm!
Cột lửa khổng lồ vọt thẳng lên tầng mây.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo bị lửa bao trùm.
Sóng nhiệt lan ra khắp Thiên Ma Đạo, thiêu đốt khiến Thiên Ma Đạo như biến thành địa ngục.
Nhưng dị hỏa đó không kéo dài bao lâu, những làn sóng khí màu đen lại lan ra giống như cánh sen nở rộ, bao bọc dị hỏa một cách chặt chẽ, dập tắt nó.
Sau đó, mọi người nhìn thấy trong khí đen mãnh liệt có hai bóng người đang đối chọi nhau với tốc độ cao. Mỗi cú va chạm đều nổ ra uy lực ngang ngửa với đạn đạo.
Cứ vậy trôi qua khoảng ba mươi tích tắc, hai người mới tách nhau ra.
Mọi người định thần nhìn lại, khu vực tranh đấu đã biến dạng.
“Không thể nào!”.
Vô số ma nhân ở bên dưới mở to mắt nhìn ngây ngốc.
Trong lòng bọn họ, đạo chủ là tồn tại sánh ngang với thần linh, theo lý mà nói không ai có thể đối kháng với đạo chủ.
Thế mà bây giờ đạo chủ lại lao vào đánh nhau với tên Lâm Chính bất phân thắng bại…
Không thể nào!
Trên đời này còn có người có thể đánh ngang sức với đạo chủ sao?
Tuyệt đối không thể!
Vô số ma nhân gào lên, trong mắt dâng tràn sự giết chóc và hung ác.
Bọn họ mong mỏi Lâm Chính sẽ chết ở đây, mong mỏi Lâm Chính sẽ bị đạo chủ giết chết.
Nếu không, tín ngưỡng trong lòng bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của ma nhân ở xung quanh.
Ông ta biết nếu không chém chết Lâm Chính, sau này ông ta sẽ khó mà lãnh đạo Thiên Ma Đạo.
“Tôi sẽ dốc hết tất cả giết chết cậu! Hôm nay, tôi và cậu chỉ có một người có thể rời khỏi đây!”.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nói.
“Ông yên tâm, không giết được ông, tôi cũng sẽ không đi!”.
Lâm Chính quát lên, sau đó lại giơ tay lên giữa không trung.
Ầm!
Bầu trời lóe lên sấm chớp.
“Ma Dạ!”.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo gầm lên.
Bốn phương tám hướng dâng lên hàn khí ghê người, bầu trời bao trùm bởi một lớp ma khí dày dặn. Ma khí cuồn cuộn giống như sóng trào, đánh về phía Lâm Chính ở bên dưới.
Khoảnh khắc sóng lớn ập xuống, vô số sấm sét cũng đồng thời hạ xuống, giống như thần lôi kinh thế, gột rửa cả vùng đất.
Lâm Chính và đạo chủ Thiên Ma Đạo đều bị thế tấn công của người kia nuốt chửng.
“Lại là ngang tài ngang sức sao?”.
Ánh mắt của Lạc Đàm Hoa đầy vẻ kinh ngạc.
“Không! Không phải!”.
Đông Phương đảo chủ kinh ngạc kêu lên.
Khí ý bao trùm Lâm Chính đột nhiên tan biến, sau đó anh với ánh sáng vàng bao trùm toàn thân lao ra ngoài, đánh về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo đang bị sấm sét gột rửa!
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
Sức mạnh của đạo chủ Thiên Ma Đạo lại bị Lâm Chính hoàn toàn bỏ qua…