TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3767 ĐÒN NÀY CHẮC CHẮN SẼ KHIẾN ÔNG TA PHẢI TAN XÁC!

Đạo chủ Thiên Ma Đạo nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong lòng ngoài sự sợ hãi thì còn vô cùng tức giận.

Ông ta không biết rốt cuộc Lâm Chính đã dùng thủ đoạn gì, nhưng ông ta biết, người này bắt buộc phải chết.

"Không ai có thể đánh bại tôi! Không ai có thể khiêu khích quyền uy của tôi! Giết! Giết! Giết! Tôi phải khiến cậu chết không chỗ chôn!".

Đạo chủ Thiên Ma Đạo gầm lên, lại xông về phía Lâm Chính.

Nhưng ông ta đã bị Lâm Chính cướp đoạt một phần tu vi, tốc độ và phản ứng đã kém xa lúc trước.

Còn Lâm Chính chỉ cần khẽ động đã biến mất.

Tốc độ này ngang với thế công trước đó của đạo chủ Thiên Ma Đạo.

Hơi thở của ông ta trở nên run rẩy, vội vàng dừng lại để phòng ngự.

Nhưng ông ta vừa bày ra tư thế phòng ngự, một thiết quyền đã thò ra khỏi hư không bên cạnh, nặng nề đánh vào người ông ta.

"Hự!".

Đạo chủ Thiên Ma Đạo phun ra một ngụm máu tươi đen sì, cả người bay đi, ngã vào đại quân ma nhân, khiến mười mấy ma nhân tan xác, rồi lại ngã xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển.

Mọi người kinh ngạc.

Đại nguyên trưởng đã bỏ chạy rất xa ngoái lại nhìn, sợ đến mức hồn vía lên mây.

"Hình như thực lực của cậu ta... lại tăng lên gấp nhiều lần!".

"Lẽ nào... cậu ta cũng đã đột phá?".

Mấy nguyên trưởng vô cùng kinh hãi.

"Đại nguyên trưởng, thần y Lâm đáng sợ như vậy, e là đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng không đấu lại được. Nếu cậu ta đánh bại đạo chủ Thiên Ma Đạo, thì bây giờ chúng ta bỏ chạy có ích gì chứ? Sau này chắc chắn cậu ta sẽ đến tận Tử Vực tính sổ với chúng ta, lúc đó sẽ là ngày tàn của chúng ta!".

Tam nguyên trưởng gấp gáp nói, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Sắc mặt của Đại nguyên trưởng xám ngoét, thở hổn hển.

Ông ta lại bạo gan nhìn về đằng kia, thấy Lâm Chính tiếp tục xông về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo, điên cuồng đánh ông ta.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo hoàn toàn không thể đánh trả.

Cục diện đã đảo ngược hoàn toàn.

Ánh mắt Đại nguyên trưởng đanh lại, không nói lời nào.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới khàn giọng nói: "Cứ về trước đã!".

"Đại nguyên trưởng..."

"Về đi! Sau khi về tôi sẽ có định đoạt!".

Đại nguyên trưởng trầm giọng nói, rồi xoay người rời khỏi Thiên Ma Đạo.

Mọi người chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đi theo.

Còn trên chiến trường, đạo chủ Thiên Ma Đạo đã bị Lâm Chính đánh cho da tróc thịt bong, thất khiếu chảy máu, miệng không ngừng phun ra máu, hàm răng cũng rụng mất một nửa.

Ông ta không có xương chí tôn, độ mạnh của thân xác kém xa Lâm Chính.

Còn lúc này, Lâm Chính cướp được hơn ba phần tu vi của ông ta, quyền cước đánh ra đều vô cùng khủng khiếp.

Cứ tiếp tục thế này thì ông ta sẽ bị đánh đến chết mất.

"Ngăn cậu ta lại! Ngăn cậu ta lại cho tôi!".

Đạo chủ Thiên Ma Đạo chỉ có thể chui vào giữa đám ma nhân, vừa chui vừa la lên.

Bây giờ ông ta đang hối hận muốn chết.

Nếu biết Lâm Chính có thủ đoạn này thì ông ta đã không thèm động đến thân xác nội tạng của anh, mà dứt khoát giết luôn anh mới phải.

Chỉ tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.

Người của Thiên Ma Đạo thấy đạo chủ của mình chạy trối chết như vậy, ai nấy vô cùng kinh hãi, nhưng nhất thời chưa kịp phản ứng. Nghe thấy đạo chủ yêu cầu ngăn Lâm Chính lại, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lần lượt ùa tới ngăn cản anh.

Nhưng lúc này Lâm Chính giống như thần linh, dù người của Thiên Ma Đạo đông như nước lũ thì anh vẫn không sợ, mà còn xông thẳng tới, tông bọn họ chết tươi, một đường không chút trở ngại, đuổi theo đạo chủ Thiên Ma Đạo, để lại một con đường máu chảy thành sông.

Đạo chủ điên cuồng tháo chạy về phía Tây Nam.

Tốc độ rất nhanh, không dừng lại một bước.

Lâm Chính ý thức được ông ta chắc chắn có mục đích, để tránh đêm dài lắm mộng, anh liền nhảy lên, đẩy tốc độ tới cực hạn, lập tức rút ngắn khoảng cách với đạo chủ.

"Trấn!".

Lâm Chính quát lớn một tiếng, đại thế khủng khiếp giáng từ trên trời xuống, đánh về phía đạo chủ.

Đạo chủ không kịp trở tay, cả người bị đại thế trấn áp, lập tức ngã lăn ra đất, vô cùng thảm hại.

Lâm Chính thấy thế liền điểm ngón tay.

Vèo!

Hồng Mông Long Châm hóa thành mấy chục tia sáng vàng, đồng loạt hội tụ về phía bả vai anh.

Sau khi long châm đâm vào xương thịt, cánh tay Lâm Chính liền tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

Anh khóa chặt cơ thể của đạo chủ, tung người nhảy lên, giáng về phía ông ta như thiên thạch rơi xuống.

Đòn này chắc chắn sẽ khiến ông ta phải tan xác!

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

"Oắt con! Dám giết lãnh tụ của ma đạo ta?".

Dứt lời, mấy luồng ma khí đen sì tràn từ phía trước tới, va thẳng vào Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính run rẩy, lập tức quay cánh tay đánh vào mấy luồng ma khí kia.

Bốp!

Nơi hai luồng sức mạnh va chạm với nhau tỏa ra một luồng sóng hủy diệt, khiến hơn nghìn người xung quanh mất mạng, san bằng vô số ngọn núi, làm nứt cả mặt đất xung quanh.

Cơ thể Lâm Chính lảo đảo, nhưng không lùi lại.

Còn luồng ma khí kia đồng loạt tan biến, còn lại một luồng nhỏ lùi về phía sau.

Sau khi dừng lại, luồng ma khí kia lại bùng lên.

Lâm Chính đanh mắt nhìn, phát hiện mấy bóng dáng mơ hồ bên trong ma khí.

"Các vị tiền bối, cứu tôi với!".

Đạo chủ kích động kêu lên, vội vàng bò về phía đó.

Đọc truyện chữ Full