Trong đôi mắt sáng ngời lóe lên ánh vàng, dường như nhìn thấu vạn vật trên thế gian, hàm chứa càn khôn luân hồi, chứa đựng nhật nguyệt tinh thần, ẩn chứa sự ảo diệu của vũ trụ.
Ông ta không thể nhìn ra đây là ánh mắt như thế nào.
Bởi vì lúc này ông ta chỉ có một cảm giác.
Đó chính là nhỏ bé!
Trước đôi mắt này, ông ta cảm thấy mình còn không bằng con kiến, mà chỉ nhỏ bé như hạt cát.
"Ông là ai? Tại sao... lại giết tôi?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm Đại nguyên trưởng, bình thản nói.
Đại nguyên trưởng hoàn hồn lại, dùng sức thật mạnh, còn muốn vung kiếm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng thả tay.
Vù!
Thanh kiếm kia như mũi tên rời cung, bay về phía cổ Lâm Chính.
Nhưng lưỡi kiếm vừa chạm vào cổ anh, đã lập tức tan rã, hóa thành bột mịn bay theo chiều gió.
Đại nguyên trưởng lập tức ý thức được bảo kiếm của mình đã bị Lâm Chính làm cho chấn động vỡ nát.
Hơi thở của ông ta trở nên run rẩy, còn không dám tin.
Đây chính là thần y Lâm Giang Thành sao?
Sắc mặt Đại nguyên trưởng trắng bệch, không dám chần chừ nữa, mà lập tức rút lui.
Ông ta biết, muốn giết Lâm Chính thì khó hơn lên trời, lúc này cũng chỉ có thể rút lui.
"Rút lui! Rút lui!".
Đại nguyên trưởng hét lên, quay đầu bỏ chạy.
Đám người Tử Vực vô cùng kinh ngạc.
"Đại nguyên trưởng!".
Một người vội kêu lên.
Lâm Chính quay sang nhìn, người lên tiếng kia trước đó đã cùng Phong Tiếu Thủy đến Giang Thành tấn công người của anh.
"Hóa ra là người của Tử Vực!".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đại nguyên trưởng biến sắc, không quan tâm được nhiều nữa, dẫn theo người nhanh chóng rời bỏ chiến trường.
"Đừng hòng đi!".
Đông Phương đảo chủ còn định đuổi theo, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
"Đảo chủ, chỉ cần ngăn cản đám ma nhân này là được, người của Tử Vực không thoát được đâu!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, lại đưa mắt nhìn về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Bây giờ người quan trọng nhất không phải là người của Tử Vực, mà là đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Thực ra Lâm Chính biết tại sao người của Tử Vực lại làm như vậy.
Dù sao Tử Vực và Lâm Chính cũng là kẻ thù không đội trời chung, nếu Thiên Ma Đạo bị tiêu diệt, thì tiếp theo sẽ đến lượt Tử Vực bọn họ.
Thế nên Đại nguyên trưởng đã dẫn người đến đây để trừ khử Lâm Chính, diệt trừ hậu họa.
Bọn họ một đường chém giết ma chúng của Thiên Ma Đạo chỉ để dễ tiếp cận Lâm Chính hơn, khiến những người ở đây tưởng rằng Tử Vực đứng về phía mình.
Bây giờ sự việc bại lộ, bọn họ đương nhiên là sợ hãi bỏ chạy.
Đại nguyên trưởng cũng cảm nhận được khí tức trong người Lâm Chính vô cùng mạnh mẽ, ông ta phát hiện mình còn không có dũng khí để chiến đấu một trận với anh.
Dường như chỉ cần khiêu chiến Lâm Chính là ông ta sẽ lập tức đầu một nơi người một nẻo.
Lâm Chính đẩy những người đang bảo vệ ở trước mặt ra, đi về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lúc này, vết thương của ông ta đã hồi phục được bảy tám phần, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, khí tức cũng không bằng trước đó.
Điều khiến người ta khó tin hơn là ánh mắt của đạo chủ Thiên Ma Đạo còn lóe lên sự hoảng sợ.
Không ai tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hình như đạo chủ Thiên Ma Đạo... đang sợ hãi.
"Cậu... rốt cuộc vừa nãy cậu đã làm gì tôi?".
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nghiến răng, khẽ gầm lên.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
Thực ra anh cũng rất kinh ngạc.
Anh vốn chỉ muốn thông qua xương chí tôn để phản kích đạo chủ Thiên Ma Đạo, nhưng lại phát hiện ra xương chí tôn cực kỳ nhạy cảm với sức mạnh phi thăng. Thế là Lâm Chính có suy nghĩ táo bạo, lợi dụng châm bạc mở toang tất cả khí mạch trong người đạo chủ Thiên Ma Đạo, rồi tận dụng xương chí tôn cưỡng chế cướp đoạt sức mạnh phi thăng của ông ta.
Cho dù anh không thể dùng, thì cũng có thể vắt kiệt thể lực của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Không ngờ luồng sức mạnh bị xương chí tôn hút đi lại được anh hấp thu hoàn toàn.
Bây giờ, khí lực của đạo chủ Thiên Ma Đạo kém xa lúc trước, còn thực lực của Lâm Chính lại tăng vọt, sao ông ta không sợ cho được?