Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Họa Thủy, sắc mặt dần đanh lại.
"Người phụ nữ này mới gọi là thông minh..."
"Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy có ý gì vậy?", dường như Mã Hải vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.
"Ông vẫn chưa hiểu sao? Nếu Dịch Tiên Thiên vì bị nghi kị khiến đại hội cách chức minh chủ, thì ai có khả năng kế nhiệm chức vụ minh chủ nhất?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Mã Hải sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Bạch Họa Thủy?".
"Bà ta vốn là người đứng đầu Thương Minh, chỉ vì bị tôi giam cầm nên đại hội mới tìm người khác thay thế. Dù sao Thương Minh cũng không thể không có chủ, nhưng so với Dịch Tiên Thiên, rõ ràng là đại hội tin tưởng Bạch Họa Thủy hơn".
"Nhưng Chủ tịch Lâm, Bạch Họa Thủy đáng để chúng ta tin tưởng không? Dù sao cậu cũng giam cầm bà ta, sao bà ta có thể không oán hận chứ?", Mã Hải muốn nói lại thôi, dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, bà ta sẽ không phản bội tôi đâu, nếu không lần này người đại hội phái đến không phải là đội đại diện thăm hỏi, mà là cao thủ để bắt tôi. Huống hồ, trong tay tôi vẫn còn một thứ khiến Bạch Họa Thủy nhớ nhung mơ tưởng, bà ta cực kỳ cần thứ này, nên chắc chắn sẽ không trở mặt với tôi đâu", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thứ gì vậy?".
"Trú Nhan Đan!".
…
Dịch Tiên Thiên nhận được tin của Lâm Chính, cũng biết mình không thể ngồi vị trí này quá lâu.
Huống hồ Bạch Họa Thủy bất ngờ trở về, các nguyên lão trong Thương Minh lại tin tưởng bà ta hơn Dịch Tiên Thiên.
Thế là ông ta làm theo lệnh của Lâm Chính, tự ý vượt quyền, bí mật kí dự án mấy chục tỉ tệ với Dương Hoa.
Đến khi đại hội phát hiện ra thì hợp đồng giấy trắng mực đen đã kí xong, đồng thời đưa đến Phòng công chứng của Long Quốc để công chứng.
Đại hội đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau chuyện này, Dịch Tiên Thiên bị cách chức minh chủ, để Bạch Họa Thủy lên thay.
Đồng thời, đại hội lại càng nghi ngờ ông ta hơn, sau khi bị cách chức, Dịch Tiên Thiên chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, không có bao nhiêu thực quyền.
Nhưng ông ta biết điều này không quan trọng.
Bởi vì ông ta biết Bạch Họa Thủy cũng là người của Lâm Chính, nếu không anh sẽ không bảo ông ta làm việc ngu ngốc như vậy.
Có đơn hàng mấy chục tỉ tệ của Thương Minh, Dương Hoa liền được hồi máu.
Công việc xây dựng lại học viện Huyền Y Phái được tiến hành đâu vào đấy, đồng thời cục diện ngặt nghèo của Dương Hoa cũng bị phá vỡ. Khi Mã Hải công bố dự án mấy chục tỉ tệ này ra, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức tăng lên, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lâm Chính gọi cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta có thể đưa Tô Nhu về nhà.
Qua bảy ngày, sau khi vết thương của đám Thần Hỏa Tôn Giả, Thẩm Niên Hoa, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương ổn định, Lâm Chính lập tức tập hợp cao thủ tiến đến Tử Vực.
Không giải quyết được Tử Vực, Lâm Chính cảm thấy như mắc nghẹn ở họng.
Anh không ngờ Tử Vực lại xuất hiện ở chiến trường Thiên Ma Đạo, lại còn vượt qua đại quân để hạ sát thủ với anh.
Hiện giờ mầm họa Thiên Ma Đạo đã được giải quyết, đến lúc ra tay với Tử Vực rồi.
Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ có mười mấy người bao gồm Dịch Quế Lâm. Tất cả những người bị thương anh đều không mang theo, để bọn họ yên tâm ở Giang Thành dưỡng thương.
Đương nhiên lần này anh cũng không cố gắng tấn công Tử Vực.
Dù sao Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn còn ở Tử Vực, nếu tấn công mạnh mẽ thì Lâm Chính sợ là Tử Vực sẽ lấy cô ta ra làm con tin.
Tử Vực có vị trí địa lý rất xa xôi, Lâm Chính gần như phải băng qua nửa Long Quốc mới đến nơi.
Nhưng khi đến trước một sơn cốc của Tử Vực, một đám người đã xếp hàng ở hai bên, lần lượt hành lễ, dáng vẻ như chào đón.
"Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà của Tử Vực chào đón thần y Lâm!".
Một người đàn ông trung niên để râu dê đi tới, ôm quyền, cao giọng hô.