"Lâm đại nhân, không ngờ Tử Vực lại phái người ra đón tiếp chúng ta, cẩn thận bị lừa".
Dịch Quế Lâm nhìn phía trước, tỏ vẻ cảnh giác nói.
"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không ra tay với tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Sự diệt vong của Thiên Ma Đạo đã khiến Tử Vực sợ mất mật, bọn họ biết mình không phải là đối thủ của tôi, nên tỏ ý lấy lòng tôi đấy".
"Lấy lòng?".
Dịch Quế Lâm tức giận hừ một tiếng: "Một lũ gió chiều nào nghiêng chiều ấy, trước đó còn phái người đến Thiên Ma Đạo ám sát đại nhân, bây giờ lại lấy lòng, đúng là bỉ ổi".
"Không cần tức giận, món nợ này sẽ được tính rõ ràng".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi đi về phía Triệu Thắng Hà.
Lúc này, Triệu Thắng Hà vô cùng căng thẳng, ông ta ôm quyền cúi lưng, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần.
Tiếng bước chân nhanh chóng dừng ở trước mặt ông ta, Triệu Thắng Hà có thể nhìn thấy mũi giày của Lâm Chính.
Giờ phút này, tim ông ta đập thình thịch, dường như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Vực chủ của các ông đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vực chủ... ông ấy đang ở trong Tử Vực chờ đón tướng Lâm, lệnh cho thuộc hạ nghênh đón tướng Lâm ở đây".
Triệu Thắng Hà vội đáp.
Lâm Chính nhìn Tam nguyên trưởng, rồi lại nhìn những người khác, thấy bọn họ đều tỏ vẻ sợ hãi liền gật đầu: "Đưa tôi đi gặp vực chủ của các ông".
"Vâng... vâng... Mời tướng Lâm đi bên này".
Triệu Thắng Hà thở phào nhẹ nhõm, vội đi trước dẫn đường.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Chính cũng coi như đặt chân vào Tử Vực.
Nơi này được các dãy núi và hồ nước bao quanh, bên ngoài lập 17 kết giới, đến mức người bình thường bất luận thế nào cũng không thể vào đây.
Người Tử Vực coi trọng sự lánh đời, không muốn bị thế tục làm phiền, thế nên nơi bọn họ ở chẳng khác nào thế ngoại đào viên.
Nhưng Lâm Chính thấy người Tử Vực vẫn còn tạp niệm, vẫn bị thất tình lục dục vương vấn, tuy ở ẩn chốn rừng núi, nhưng trong lòng vẫn mơ tưởng tới thế tục phồn hoa.
Một kiến trúc kiểu cổ phong tọa lạc ở ven hồ.
Các lãnh đạo cấp cao của Tử Vực đều đang đứng chờ ở đây, khi Lâm Chính lại gần, tiếng hô liền vang lên.
"Bái kiến tướng Lâm!".
Tất cả đều quỳ xuống.
Lâm Chính nhìn bọn họ, ánh mắt liếc về phía bóng dáng đầu tiên.
Đó chính là Đại nguyên trưởng của Tử Vực, Phó Nam Thành!
"Các ông nghĩ làm vậy là có thể loại bỏ thù oán giữa Dương Hoa và Tử Vực sao? Nằm mơ giữa ban ngày à?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Phó Nam Thành lập tức dập đầu xuống đất, cuống quýt nói: "Tướng Lâm, chuyện trước đó là ý của Nam Thành, nếu cậu tức giận, muốn chém muốn giết, Nam Thành tuyệt đối không có ý kiến gì. Mong tướng Lâm đừng oán hận Tử Vực, Nam Thành tự làm tự chịu! Xin cậu hãy trừng phạt Nam Thành!".
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi vào, ngồi xuống nói: "Tất cả đứng lên nói chuyện đi".
"Cảm ơn tướng Lâm".
Mọi người lục tục đứng dậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng trong cơn thịnh nộ, Lâm Chính sẽ đánh vào Tử Vực, không ngờ anh lại rất dễ nói chuyện.
Thực ra khi Tam nguyên trưởng Triệu Thắng Hà đón Lâm Chính ở bên ngoài Tử Vực, thì bọn họ đã sẵn sàng phòng vệ, chỉ cần Lâm Chính ra tay, Tử Vực sẽ lập tức triển khai phòng ngự, chặn anh ở ngoài.
Bây giờ xem ra, dường như tất cả đều trở thành công cốc.
"Ông tên Phó Nam Thành đúng không?".
Lâm Chính lấy một bao thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu, nhìn chằm chằm Đại nguyên trưởng.
"Đúng vậy, tướng Lâm có gì dặn dò?".
Phó Nam Thành vội đáp.
"Vừa rồi ông nói muốn chém muốn giết, ông tuyệt đối không có ý kiến?", Lâm Chính lại nói.
Hơi thở của Phó Nam Thành trở nên run rẩy, sắc mặt tái mét.
"Dịch Quế Lâm, lấy dao ra, bằm thây vạn đoạn ông ta ngay tại đây!", Lâm Chính khẽ quát.
"Vâng, Lâm đại nhân!".
Dịch Quế Lâm cười khẩy một tiếng, rút kiếm ở hông ra, đi về phía Phó Nam Thành.
Phó Nam Thành sợ hãi lùi lại liên tục, sắc mặt kinh hoàng tột độ.
Vừa nãy ông ta chỉ nói cho có, đâu ngờ Lâm Chính lại làm thật...