Lâm Chính nhíu mày, nhìn cú đấm quái dị này, lập tức cũng giơ tay lên chặn lại.
Nắm đấm của đối phương không có khí kình bá đạo nhưng lại có xảo kình cực mạnh.
Mặc dù xảo kình này không thể làm tổn hại gì đến thể chất của anh, nhưng nếu đánh trúng vào người vẫn sẽ làm anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi Lâm Chính đè cánh tay xuống định đỡ lấy đòn tấn công này.
Vèo!
Nắm đấm của Tử Long Nhất lại thay đổi.
Hắn thế mà lại có thể thay đổi một đòn tấn công vài lần chỉ trong thời gian ngắn.
Cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính lập tức nhận ra chỉ dựa vào cách đánh phòng thủ của mình thì không đủ để ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Người này có kỹ năng đánh rất sắc bén.
Lâm Chính lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách.
Hơi thở mọi người căng chặt, chỉ cảm thấy đòn tấn công của Tử Long Nhất rối ren hoa mắt, hai người chưa va chạm với nhau mà Lâm Chính đã lùi về sau.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi không biết nữa…”
“Này, thần y Lâm, anh lùi về sau làm gì? Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Đừng chạy chứ, đấu trực diện với Tử Long Nhất một trận đi”.
Châu Thời Vận bật cười nói.
“Khốn kiếp, cậu nói gì? Thần y Lâm mà sợ các người sao?”, Dịch Quế Lâm tức giận mắng.
“Nếu không sợ thì đừng trốn tránh, đánh một trận như đàn ông đi”.
Châu Thời Vận cười nhạo.
“Cậu…”
Mọi người đều cực kỳ giận dữ.
Lúc này Tử Long Nhất lại tấn công Lâm Chính lần nữa.
Tấn suất tấn công của hắn rất cao, hơn nữa vô cùng quái lạ, khiến đối phương không kịp phòng bị.
Mỗi khi Tử Long Nhất phát động tấn công, Lâm Chính đáp trả đòn tương ứng thì đòn tấn công của đối phương sẽ thay đổi ngay lập tức, tấn công và tiêu diệt ở những nơi mà Lâm Chính không thể đoán trước được.
Nếu là người bình thường thì đã không thể đỡ được, có thể đã bị đánh ngã từ lâu rồi.
Chỉ một chút bản lĩnh này thôi, Tử Long Nhất này đã có tư cách vượt cấp để khiêu chiến.
Người này chỉ thuộc một trong bốn phân điện lớn dưới trướng Long Vương Điện, đại đệ tử của Tử Long Điện sao?
Chủ nhân của Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đó… chắc cũng có thực lực đáng sợ nhỉ?
Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tử Long Nhất còn đang điên cuồng tấn công, hai chân lập tức chìm xuống, sức mạnh phi thăng tụ lại hai cánh tay định chuyển phòng vệ thành tấn công, kết liễu đối phương.
Tử Long Nhất như cũng nhận ra ý định của Lâm Chính, phản ứng cực kỳ nhanh, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.
Hắn không phòng vệ, vẫn tấn công như trước.
Vèo vèo!
Hai nắm đấm đánh về phía tim và cổ Lâm Chính hệt như rắn độc xảo quyệt.
Tránh được quyền quang của Lâm Chính như thể nhắm vào chỗ hiểm của anh mà lao đến, khiến người ta không thể tránh được.
Lần này Lâm Chính cũng không né đòn.
Tử Long Nhất mừng rỡ, còn tưởng Lâm Chính tránh không kịp, ánh mắt lóe sáng.
“Thần y Lâm, anh thua rồi”.
Tử Long Nhất thấp giọng cười, dồn hết sức lực vào chiêu thức, hắn tin chắc đòn tấn công này không giết được thần y Lâm, ít nhất có thể khiến anh tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Cho dù người này nổi tiếng ở Long Quốc là rất mạnh, nhưng hắn là người của Long Vương Điện, là đại đế tử của Tử Long Điện.
Chỉ một thần y nhỏ ở Giang Thành, sao có thể chống lại sự ưu tú của Long Vương Điện chứ?
Bụp!
Cuối cùng Tử Long Nhất đánh trúng vào cổ và tim của Lâm Chính như mong muốn.
Hai nắm đấm của hắn gắt gao đè vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, mặt hiện lên vẻ đắc ý, mắt nhìn thẳng vào Lâm Chính chờ đợi vẻ mặt đau đớn và ánh mắt kinh ngạc của người này.
Nhưng mãi một lúc sau, nụ cười trên môi hắn dần cứng đờ.
Mặc dù hắn thành công đánh trúng chỗ hiểm của Lâm Chính.
Nhưng nhìn Lâm Chính… hình như… không có bất kỳ phản ứng gì.