Người trước mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh nhạt như trước, cơ thể không nhúc nhích, cứ đứng trước mặt Tử Long Nhất như một ngọn núi lớn.
Tử Long Nhất trợn tròn hai mắt, như thể không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cú đấm mà hắn tràn đầy tự tin thế mà lại chẳng làm Lâm Chính bị thương?
Sao có thể chứ?
Tử Long Nhất tê cả da đầu, cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Anh đang ngây ra làm gì thế?”
Giọng Lâm Chính bỗng vang lên bên tai anh.
Tử Long Nhất run lên, lập tức ý thức được điều gì bèn vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Bụp!
Lâm Chính đánh mạnh một cú vào ngực Tử Long Nhất, cả người hắn văng ra xa tông vào đám người Châu Thời Vận.
“Oái!”
Đám người Châu Thời Vận bị đâm ngã hết xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.
“Ha ha ha…”
Mấy người Dịch Quế Lâm không kiêng nể gì ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp!”
Châu Thời Vận đỡ Tử Long Nhất dậy, nói: “Đại sư huynh đừng sợ, lại tiến lên đánh gục tên đó cho tôi”.
Thế nhưng lúc này trong mắt Tử Long Nhất chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
Hắn sờ ngực mình nhưng không cảm thấy đau đớn như thể vừa rồi mình chưa bị đánh trúng vậy.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh trên nắm đấm vừa rồi của Lâm Chính là thứ mình không thể đỡ được, nếu không tại sao mình lại văng ra xa đến mức đâm vào đám người Châu Thời Vận khiến họ cũng ngã ngửa?
Phải biết rằng, ai trong đám người Châu Thời Vận cũng có thực lực siêu phàm, họ đều đến từ Long Vương Điện, sao có thể là người mà người thường so bì được?
Châu Thời Vận không để ý đến điều này, nhưng Tử Long Nhất đã lòng rõ như gương.
Hắn biết chắc chắn Lâm Chính còn có chiêu thức mạnh.
Nếu không đòn tấn công lúc nãy sợ không phải có thể đánh cho Tử Long Nhất thân xác tan nát đâu.
Tử Long Nhất siết chặt nắm đấm, nhưng lại cảm thấy không thể chịu thua, lại tức giận hét lên rồi lao đến chỗ Lâm Chính.
“Là mình ra tay nhẹ quá sao?”
Lâm Chính nhíu mày nói, vẫn không tránh không né, trở tay đánh một cú vào Tử Long Nhất.
Vèo!
Đòn tấn công của Tử Long Nhất vẫn rất quái dị, cũng không bất ngờ đánh trúng vào Lâm Chính.
Mà nắm đấm của Lâm Chính cũng đánh vào người Tử Long Nhất.
Lần này Tử Long Nhất nôn ra máu, lập tức văng mạnh ra xa, đâm vào bức tường của học viện, sau đó ngã xuống đường.
“Hả?”
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Châu Thời Vận cực kỳ hoảng sợ, dẫn người vội vàng chạy đến đỡ Tử Long Nhất dậy.
Lúc được đỡ đứng dậy, Tử Long Nhất vẫn còn đang liên tục nôn ra máu, cả người cực kỳ thê thảm, ngực bị lõm vào trong hơn phân nửa.
Nhìn thấy thế, Châu Thời Vận lập tức hiểu ra.
Tử Long Nhất không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Trận đấu này… họ thua rồi.
“Sao thế? Còn muốn tiếp tục không?”
Lâm Chính chậm rãi bước đến, thản nhiên nói.
“Anh…”
Châu Thời Vận nghẹn họng.
Tử Long Nhất lau máu trên khóe miệng, mặc dù trong mắt đều là vẻ không cam lòng nhưng hắn không chối cãi, khàn giọng nói: “Tôi thừa nhận… tôi thua rồi”.
“Rất tốt!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ người Long Vương Điện chắc không phải là kiểu người không nhận sai nhỉ? Đã cược thì phải nhận, ngày mai các người đến làm công cho tôi”.
“Anh… thần y Lâm, anh muốn bọn tôi xây nhà cho anh thật à?”
Sắc mặt mọi người trở nên vi diệu, lúc đỏ lúc trắng.
“Sao thế? Anh tưởng tôi đang đùa với các anh à?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Châu Thời Vận hết lời chối cãi.
“Từ Thiên, đưa Tử Long Nhất đi chữa trị vết thương, dùng loại thuốc tốt nhất cho tôi, tôi muốn hắn ngày mai có thể hoạt động bình thường, sau đó chăm chỉ xây nhà cho tôi. Ông rõ rồi chứ?”
Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh!”
Từ Thiên cười ha ha đáp lời, lập tức dẫn người đến đưa Tử Long Nhất đi.