“Không tệ! Rất tốt!"
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong phòng bỗng mở mắt ra, thở hắt một hơi, lúc này anh cảm thấy cả người trở nên thăng hoa, đặc biệt khác thường.
“Không ngờ trong cuốn sách cấm này lại có nhiều điều không ngờ đến như vậy, có vẻ như mình còn quá nông cạn!”
Lâm Chính bùi ngùi không thôi.
Anh liếc nhìn chồng sách chất đống như núi bên cạnh.
Mấy ngày nay, anh đã đọc hết sách cấm của ma đạo, cũng biết không ít công pháp của ma nhân, nhưng Lâm Chính không có ý định sử dụng, dù sao những công pháp này đều làm cho kẻ địch bị thương một nghìn tự tổn thương bản thân tám trăm, quá tàn nhẫn.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
"Ai thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, là tôi!"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Từ Thiên.
"Vào đi”.
Lâm Chính lấy quần áo mặc vào, nhấp một ngụm trà.
Từ Thiên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì thế?"
"Chủ tịch Lâm, có người từ Long Vương Điện đến! Nói muốn gặp cậu! Tôi đã mời vào phòng tiếp khách rồi”, Từ Thiên hơi cúi đầu.
"Vậy à?"
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Đến nhanh thật.
Nhưng anh biết tránh không được, nên phất tay nói: "Đi thôi! Đi gặp bọn họ”.
"Vâng”.
Bên trong phòng tiếp khách.
Lạch cạch!
Tách trà bị đập mạnh xuống đất.
Thư ký giật mình, liên tục lùi lại phía sau, hoảng sợ nhìn mấy người nam nữ ngồi trước mặt.
"Đồ khốn nạn! Trà này cho người uống sao? Đổi cho tôi! Đổi thành Vũ Tiền Long Tỉnh! Đừng lấy nước rửa chén lừa gạt chúng tôi!"
Một cô gái trang điểm diêm dúa loè loẹt trên người mặc đồ bó sát màu tím tức giận trợn mắt nhìn cô thư ký.
"Trong chốc lát, tôi đi đâu tìm Vũ Tiền Long Tỉnh đây”.
Thư ký khóc không ra nước mắt hỏi.
"Bảo cô đi tìm thì cô đi tìm đi! Nói nhảm cái gì!"
Cô gái tức giận, lập tức muốn đánh người.
"Tử Ngải, đừng ra tay! Người của chúng ta còn ở trong tay bọn họ, cô mà ra tay, thì mấy người Thời Vận phải làm sao?”
Người đàn ông bên cạnh ngăn cô gái lại.
Cô gái tên Tử Ngải ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tức giận.
"Dương Hoa chẳng qua chỉ là một thế lực nhỏ, không có gì cả, lúc đi vào tôi đã liếc nhìn, nơi rách nát tả tơi này của bọn họ chỉ có một vài võ giả Dương Hoa ăn mặc vô cùng giản dị, một nơi thôn quê nghèo nàn như đất hoang thế này, cô cần gì phải gây khó khăn cho bọn họ chứ?”
Người đàn ông cười nói.
"Đúng vậy! Một đám nhà quê! Chúng nên cảm thấy vinh dự khi chúng ta ở đây!"
Tử Ngải khịt mũi, cơn giận trong mắt vẫn không giảm bớt: "Nhưng tên thần y Lâm này dám bắt người của Long Vương Điện chúng ta! Thật sự không thể tha thứ! Lát nữa tôi phải làm cho anh ta bẽ mặt! Châu Mặc, anh nhất định không được ngăn cản tôi!”
"Ra oai phủ đầu là được, nhớ kỹ, chúng ta đến đây để cứu người, cứu được người về, cô muốn làm gì thì làm”.
Châu Mặc mỉm cười nói.
"Được! Chờ anh ta đến, tôi sẽ cho anh ta hai cái bạt tai trước, để anh ta không dám khinh thường Long Vương Điện chúng ta!"
Trong mắt Tử Ngải hiện lên vẻ hung ác, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười đểu, lẳng lặng chờ Lâm Chính đến.
Ngay lúc này.
Phù!
Một luồng khí tức bá đạo đột nhiên bao trùm toàn bộ phòng tiếp khách.
Người của Long Vương Điện đều thay đổi sắc mặt.
"Có cao thủ sắp đến!"
Châu Mặc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Người của Long Vương Điện cũng bày ra tư thế phòng thủ, tất cả đều nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặt cảnh giác.
Trong lòng Tử Ngải cũng vô cùng kinh hãi.
Khí tức này thực sự không kém gì Lục Địa Thần Tiên.
Dù chưa đạt đến cảnh giới đó nhưng cũng không thua kém!
Là người nào?
Một Dương Hoa nhỏ bé cũng có cao thủ làm người ta kinh sợ như vậy sao?
Mọi người không dám thở mạnh.
Thời gian như đóng băng.
Lạch cạch!
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Trái tim đám người Châu Mặc, Tử Ngải đột nhiên nhảy lên, gần như lao ra khỏi cổ họng.
Đôi mắt của mọi người dán chặt vào người bước vào đầu tiên.
Là người này sao?
Khí tức bá đạo khiến cho người khác hít thở khó khăn! Nhất định phát ra từ trên cơ thể người này.
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi chính là thần y Lâm của Giang Thành, mấy người đều là người của Long Vương Điện sao? Không biết tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Chính ngồi xuống, châm một điếu thuốc, đưa mắt nhìn mọi người.