Giờ khắc này, người của Long Vương Điện không dám thở mạnh.
Bọn họ đều bị khí tức này làm cho chấn động.
Thật ra bọn họ không hề biết, Lâm Chính cố tình làm thế mà thôi.
Lâm Chính biết mục đích những người này đến để làm gì, hơn nữa vừa rồi anh còn nghe được cuộc trò chuyện của đám người này.
Bởi vì điện thoại của Lâm Chính được kết nối với thiết bị giám sát trong phòng, anh biết rõ tất cả hành động và lời nói của đám người này như lòng bàn tay.
Lâm Chính lên kế hoạch từ trước để ra uy với đám người này, anh phóng ra toàn bộ khí tức, khiến bọn họ khiếp sợ.
"Anh… anh chính là thần y Lâm à?"
Giọng Tử Ngải run rẩy, âm thầm nuốt nước bọt.
"Là tôi, cô gái, cô có chuyện gì không?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tử Ngải, mặt không cảm xúc hỏi.
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy dường như muốn nhìn thấu Tử Ngải.
Tử Ngải há to cái miệng nhỏ nhắn, nhất thời không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể rụt cổ lui về phía sau.
Sự kiêu ngạo vừa rồi đã không còn nữa.
"Thần y Lâm! Chúng tôi tới đây là muốn anh thả Châu Thời Vận - con trai của điện chủ Tử Long Điện và tất cả những người có liên quan! Hy vọng thần y Lâm sẽ không làm khó chúng tôi”.
Châu Mặc hít một hơi thật sâu, chống lại áp lực, mở miệng nói.
"Thả bọn họ sẽ khiến tôi rất khó xử, bọn họ đã phá hủy khoa nội trú mới xây dựng của Dương Hoa chúng tôi, khiến hàng trăm bệnh nhân không còn nơi nào để đi, bây giờ Dương Hoa chúng tôi đang gấp rút xây dựng bệnh viện, chỉ cần bọn họ xây dựng xong, tôi sẽ để họ bình an vô sự trở về Long Vương Điện”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Khốn kiếp! Đấy là con trai của điện chủ Tử Long Điện chúng tôi, sao có thể làm công nhân được chứ?", một người đàn ông tức giận, đập bàn mắng.
"Sao thế? Anh xem thường công nhân à?"
Lâm Chính cau mày, khí tức tỏa ra từ trên người anh trở nên cáu kỉnh.
Áp lực của mọi người tăng lên gấp đôi.
Châu Mặc biết, lúc này tuyệt đối không được trở mặt, chỉ có thể hạ giọng: "Chủ tịch Lâm, chúng tôi không có ý đó, chỉ là… cậu chủ sinh ra đã được nuông chiều, chưa từng chịu khổ như vậy, nếu anh muốn chúng tôi bồi thường tiền tổn thất toà nhà thì hoàn toàn không thành vấn đề, chúng tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng cậu chủ dù sao vẫn phải quay về, nếu không chúng không thể báo cáo”.
"Hơn nữa, tôi hy vọng thần y Lâm sẽ suy nghĩ cẩn thận. Cậu chủ có địa vị đặc biệt, bây giờ Điện Chủ còn chưa báo cáo chuyện này với Long Vương, nếu như Long Vương biết được, nhất định sẽ coi đây là sự sỉ nhục, một khi quấy rầy đến Long Vương, khiến cho toàn bộ cao thủ trong Long Vương Điện đều ra tay, e rằng không phải là chuyện tốt với thần y Lâm”.
Châu Mặc nói chuyện rất có chừng mực, vừa mềm vừa cứng, vừa ép vừa dụ.
Nhưng Lâm Chính rất không hài lòng.
"Cho nên, anh đang uy hiếp tôi à?"
Lâm Chính nặng nề hỏi.
"Thần y Lâm hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua đang phân tích lợi hại”.
Châu Mặc lắc đầu nói.
"Đã như vậy thì các người cũng nên tỏ ra chút thành ý đi”.
Lâm Chính hờ hững nói: "Tiền của mười toà nhà, các người có thể chuyển thẳng vào tài khoản của Dương Hoa, chờ tiền đến, tôi sẽ thả người”.
"Cho nên bây giờ chúng tôi không thể đưa cậu chủ đi?"
Sắc mặt Châu Mặc trầm xuống.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tiền đến thì mấy người có thể đưa người đi, một tay giao tiền một tay giao hàng, mấy người có hiểu quy tắc không?"
Lâm Chính khịt mũi.
“Anh…”
Tử Ngải định nổi giận, nhưng khi thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm, cô ta lại khiếp sợ.
Châu Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến một bên, cầm điện thoại lên bấm số.
Một lúc sau, hắn xoay người nói: "Được! Điện chủ đồng ý, tiền có lẽ sẽ được gửi ngay! Nhưng trước đó, chúng tôi cần gặp cậu chủ!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Đã trưa rồi, tôi đoán cậu chủ của anh đang ăn cơm ở nhà, nếu các vị không chê thì cùng tôi đi dùng cơm đi!"