“Tử Ngải, nếu như khó ăn quá thì nhả ra đi, không thì chúng ta ra ngoài tìm khách sạn tốt để ăn”.
Châu Mặc thấy vẻ mặt kì quái của Tử Ngải, nhịn không được nói.
Nhưng Tử Ngải không trả lời hắn, nhai kỹ một lúc, nuốt đồ ăn trong miệng, lại đột nhiên múc một thìa lớn cho vào cái miệng nhỏ nhắn, hai má phình lên, đặc biệt đáng yêu.
Mọi người ngây ngẩn.
“Tử Ngải?”
Châu Mặc cau mày gọi một tiếng.
Lúc này bàn tay nhỏ của Tử Ngải ôm gò má, có vẻ vô cùng hưởng thụ, vừa nhai vừa híp mắt lại.
Cảm thấy loại đồ ăn này quả thật không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Lần này khiến đám người Châu Mặc càng sững sờ.
“Thế nào? Chị Ngải, ăn ngon không?”
Châu Thời Vận cười nói.
“Soạt soạt…”
Tử Ngải nói không nghe rõ, lập tức cầm lấy đôi đũa ăn không còn chút thục nữ nào.
Hoàn toàn không để ý đám người Châu Mặc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đồ ăn trong bát trước mặt, chần chừ một chút, cuối cùng cũng cầm đùa lên.
Sau khi Châu Mặc đưa đồ ăn vào miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tử Ngải và Châu Thời Vận có biểu cảm như vậy.
Đồ ăn này rất đơn giản… nhưng quả thực không thể tin được!
“Đồ ăn ở nhà ăn Học viện Huyền Y Phái đều bỏ thêm nguyên liệu thuốc bắc, những nguyên liệu thuốc bắc này không chỉ khiến đồ ăn ngon hơn mà còn rất tốt cho thể chất của người tập võ như chúng ta, tôi ăn ở nhà ăn này ba ngày, thể chất đã tăng lên một bậc đó!”
Châu Thời Vận vừa cười vừa nói, một bát cơm đã hết sạch.
“Lại còn có chuyện tốt như này à? Ăn cơm mà còn có thể tăng tu vi sao?”
“Thật là khó tin…”
Mọi người kêu hô không ngừng.
Lâm Chính đang thong thả ung dung ăn cơm cùng Từ Thiên, lại tò mò nhìn về phía bên đó.
“Những người này làm gì vậy? Đột nhiên kinh động, không để người khác ăn cơm sao?”
Từ Thiên trừng mắt liếc bọn họ, thầm mắng.
“Không cần để ý bọn họ”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Đoàn người Châu Mặc cơm nước xong xuôi, lập tức bưng bát rỗng đi xếp hàng.
Sau khi hết sức vui vẻ lấy được một bát cơm, vừa ăn một miếng, lông mày nhíu lại.
“Sao bát đồ ăn thứ hai không có hương vị giống bát đầu vậy?”
“Mẹ nó, nhất định là người lấy cơm cho tôi đã lén đổi rồi!”
“Khốn kiếp, tìm hắn đi!”
Mọi người giận không nén nổi, ào ào đứng dậy.
“Ôi, mọi người đừng kích động, là thế này!”
Châu Thời Vận vội vàng đứng lên khuyên giải cho bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Cơm có thuốc mỗi bữa nhà ăn chỉ cấp cho mỗi người một phần thôi, ăn xong sẽ không có nữa, lấy chậm cũng không còn, sở dĩ tôi bảo mọi người nhanh chóng xếp hàng là vì đồ này chỉ cung cấp số lượng hạn chế, tới trễ sẽ chỉ được ăn đồ bình thường thôi”.
“Còn có chuyện này sao?”
Mọi người tức giận bất bình.
“Lần đầu tiên tôi ăn cũng giống các người, suýt nữa cũng làm ầm ĩ lên rồi, sau nhờ Từ Thiên nói cho tôi biết nội quy, tôi mới hiểu”.
Châu Thời Vận cười nói.
Mọi người chỉ có thể bỏ qua.
Lúc này, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn, lập tức lao đến bên cửa lấy đồ ăn.
Châu Mặc liếc nhìn.
Rõ ràng là Tử Long Nhất!
Cả người hắn đầy tro bụi, mặt chưa rửa, mang theo một cái bát đến bên cửa lấy đồ ăn nói mấy câu, sau đó vẻ mặt thất vọng bưng đồ ăn đi.
Hiển nhiên hắn không lấy được cơm có thuốc.
“Long Nhất, bên này!”
Tử Ngải hô một tiếng.
Tử Long Nhất mới chạy tới, vô cùng kinh ngạc.
“Sao mọi người tới đây?”
Tử Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Còn không phải là vì tới để đưa cậu đi sao?”
Tử Ngải tức giận nói.
“Đưa tôi đi ư?”
Vẻ mặt Tử Long Nhất trở nên kỳ quái, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
“Tử Long Nhất, cậu sao vậy?”
Châu Mặc nhìn ra tâm sự của Tử Long Nhất, tò mò hỏi.
Tử Long Nhất ngồi xuống, chần chừ một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Châu Mặc, có thể… đưa tôi đi muộn hơn không?”
“Cậu trộn xi măng đến mức nghiện rồi hả?”
Tử Ngải kinh ngạc nói.
“Không phải trộn xi măng… tôi… tôi không nỡ xa đồ ăn ở đây…”
Sắc mặt Tử Long Nhất ửng đỏ, mãi lâu sau mới nói ra.
Mọi người đều mông lung, khó tin nhìn Tử Long Nhất.
Lâm Chính ăn cơm xong thì rời khỏi nhà ăn luôn.
Chỉ cần tiền đến đúng thời gian đã định, anh cũng lười giữ lại đám người của Long Vương Điện này.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội đám người này, dù sao thực lực của Long Vương Điện cũng rất mạnh, không nên chọc đến.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Châu Mặc đột nhiên dẫn người đến tìm.
“Anh Châu Mặc, đồ ăn hợp khẩu vị không?”
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Không tệ… không tệ…”
Châu Mặc ho khan hai tiếng, hơi lúng túng nói.
“Vậy thì tốt”.
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút”.
“Chuyện gì anh cứ nói”.
“Là như vậy, chúng tôi cảm thấy… chuyện Thời Vận làm lần này hơi quá đáng, vì vậy chúng tôi định để cậu ta ở lại học viện các anh, để cậu xây dựng tòa bệnh viện cho các anh! Khi nào tòa bệnh viện xây xong, lúc đó sẽ đưa cậu ta trở về!”, Châu Mặc cười nói.
“Hả?”
Lâm Chính nhướng mày, không thể hiểu nói: “Cho nên ý của các anh là vừa bồi thường tiền cho tôi, vừa để Châu Thời Vận ở lại giúp tôi xây dựng bệnh viện à?”
“Chuyện lần này đều là chúng tôi sai, cho nên không chỉ có Thời Vận ở lại xây dựng bệnh viện cho anh, chúng tôi định ở lại toàn bộ để giúp anh xây bệnh viện!”
Châu Thời Vận mỉm cười nói.
“Ồ… “
Lần này lại khiến Lâm Chính khó xử rồi.