Đám người Châu Mặc, Tử Ngải cho rằng Lâm Chính chiêu đãi bọn họ cho dù không được coi là bữa tiệc cấp nhà nước thì ít nhất cũng phải đến khách sạn năm sao sang trọng chứ?
Nhưng khi cả nhóm theo Lâm Chính đi vào nhà ăn, tất cả đều sững sờ.
Đây là một nhà ăn rất bình thường, bất kể là công nhân hay là người của Dương Hoa đều phải xếp hàng lấy cơm.
“Anh bảo chúng tôi đến đây ăn cơm hả?”
Tử Ngải trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Có vấn đề gì sao? Bình thường tôi cũng ăn cơm ở đây đấy”.
Lâm Chính liếc nhìn cô ta nói.
Tử Ngải im lặng.
Cô ta không biết thực lực của Lâm Chính cao hơn cô ta bao nhiêu, nhưng nếu nói nhân vật lớn đều ăn cơm ở đây thì cô ta thật sự không thể nói được gì nữa.
Nhưng cô ta không hiểu.
Với thân phận và thực lực của Lâm Chính, cho dù có thua kém Long Vương Điện, nhưng muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý không phải chỉ là chuyện nhỏ sao?
Anh cần gì phải chịu khổ ăn cơm ở đây chứ?
“Anh họ? Chị Ngải? Sao hai người lại ở đây?”
Lúc này, Châu Thời Vận đang mặc đồ lao động cùng nón bảo hộ nhìn thấy nhóm người này, lập tức mừng rỡ, cầm một chiếc bát thép còn mới chạy tới.
Người của Long Vương Điện đều sững sờ.
Người trước mặt này là Châu Thời Vận - con trai của Điện chủ ư?
“Thời Vận, cậu chịu khổ rồi!”
Châu Mặc lúng túng ra mặt, sau đó tức giận nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm quá đáng rồi đấy! Hành hạ Thời Vận thành như vậy! Anh thật sự không coi Long Vương Điện chúng tôi ra gì sao?”
“Tôi hành hạ hắn gì chứ? Bảo hắn dọn sạch hai khối gạch vỡ cũng gọi là hành hạ à? Vậy người của Long Vương Điện các anh hơi được nuông chiều quá rồi nhỉ?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Anh…”
Châu Mặc cứng họng không nói lên lời.
“Anh họ, không cần nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, các anh tới để dẫn tôi đi sao?”
Châu Thời Vận dè dặt hỏi.
“Yên tâm Thời Vận, Điện chủ sẽ lập tức giao tiền bồi thường, khoản bồi thường đến sau, chúng ta về trước đi”.
“Vậy…”
Châu Thời Vận tỏ vẻ không vui, dường như hắn nghĩ đến gì đó, vội nói: “Ôi! Anh họ, chị Ngải, mau đến bên kia lấy bát rồi xếp hàng đi!”
“Xếp hàng? Xếp hàng gì cơ?”
Mọi người đều không hiểu gì.
“Xếp hàng lấy cơm đó! Nhanh lên nhanh lên, chậm là không còn đồ ăn đâu!”
Châu Thời Vận vội nói, lập tức lấy từ cái sọt bên cạnh ra mấy cái bát, nhét vào tay mọi người.
Tất cả người của Long Vương Điện đều im lặng.
“Mau mau mau, các người đứng sau tôi, đừng để người khác chen vào”.
Châu Thời Vận nói lớn, rồi một mình đứng ở phía trước.
Đám người Tử Ngải và Châu Mặc chẳng nói câu nào, những vẫn đến đứng phía sau hắn.
“Chuyện của Thời Vận ở đây, nhất định đừng nói cho Điện chủ, tôi sợ Điện chủ không chịu được cú đả kích như vậy”.
Châu Mặc do dự nói.
Mọi người liên tục gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều lấy được một bát đầy cơm và thức ăn.
Đồ ăn rất sạch sẽ, bốn món một canh, chay mặn kết hợp, khiến người nhìn không thể không động đũa.
Nhưng với thói quen ăn sơn hào hải vị của người Long Vương Điện mà nói, rõ ràng những món này không có gì hấp dẫn với bọn họ.
Nhưng Châu Thời Vận lại ăn như hổ đói.
Thấy mọi người không động đũa, Châu Thời Vận không khỏi ngẩn ra.
“Anh họ, chị Ngải, các người còn thất thần làm gì vậy? Ăn đi!”, hắn thúc giục.
“Thời Vận, những thức ăn này, sao cậu ăn nổi vậy?”, cuối cùng Tử Ngải không nhẫn nhịn được, khẽ hỏi.
“Chị Ngải, khi lần đầu tiên tôi tới đây, cũng giống chị vậy, nhưng thật sự đói không chịu nổi nên ăn một miếng, chị cũng ăn thử đi, chỉ cần ăn một miếng là biết”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Loại đồ ăn này ở Long Vương Điện chúng ta ngay cả lợn cũng không thèm ăn, nhìn xem mấy miếng màu đen này là cái gì vậy chứ? Tôi không muốn ăn!”
Tử Ngải khó chịu, hai tay khoanh trước ngực nói.
“Chị Ngải, món này ngon lắm! Tôi đảm bảo chị chưa từng ăn cái này đâu, chị nếm một miếng thử xem!”
Châu Thời Vận gắp cái thứ vừa giống nấm mà vừa không giống nấm kia, quơ quơ trước mũi Tử Ngải.
Ngay lập tức, ngửi thấy một mùi thơm phức.
Tử Ngải sửng sốt, cảm thấy mùi thơm này vô cùng hấp dẫn.
Cô ta chần chừ, thấy Châu Thời Vận nhiệt tình như vậy, lưỡng lự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cầm lấy cái thìa trên bàn, múc một miếng nhỏ cho vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai kỹ.
Trong nháy mắt, con ngươi Tử Ngải căng ra, cả người cứng ngắc.