TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3800 “CÂM MIỆNG, IM LẶNG CHO TÔI!”.

“Tướng Lâm, chú hai tôi làm sao vậy?”.

Đông Phương đảo chủ vội vàng hỏi.

“Tình hình còn lạc quan hơn so với tưởng tượng của tôi nữa, mau chuẩn bị châm bạc, bây giờ tôi sẽ giải độc cho ông ta, ngoài ra phải hồi phục phần đầu cho ông ta. Vết thương ở đầu ông ta sẽ mất nhiều công sức hơn”.

Lâm Chính đáp, sau đó lấy thảo dược mang theo ra, bảo người chuẩn bị lò, rồi sắc thuốc ngay tại chỗ.

Đông Phương đảo chủ không dám chậm trễ, lập tức bảo người đi chuẩn bị.

Đồ đạc nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Chính bắt đầu trở nên bận rộn.

Thực ra độc trong cốt tủy không khó đối với Lâm Chính, anh dùng Hồng Mông Long Châm mang theo sức mạnh phi thăng, đâm hẳn vào xương toàn thân của chú hai Hạ là có thể ép độc trong cốt tủy ra.

Nơi phức tạp duy nhất chính là vết thương ở đầu ông ta.

Lâm Chính bảo đảo chủ mang tới một con dao sắc nhọn, sau đó kê một chiếc khăn lông dưới đầu chú hai Hạ.

Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết Lâm Chính muốn làm gì.

Chỉ thấy Lâm Chính hạ dao xuống, bổ đôi xương đầu của chú hai Hạ ra.

“Hả?”.

Ai nấy giật nảy mình.

“Câm miệng, im lặng cho tôi!”.

Đông Phương đảo chủ khẽ quát, không cho ai lên tiếng.

Dù sao bọn họ cũng là người ngoài nghề, không hiểu y thuật, mà thần y như Lâm Chính sử dụng những thủ đoạn khó tin cũng không có gì kỳ lạ.

Sau khi tách xương đầu của chú hai Hạ ra, Lâm Chính lại lấy châm bạc, đâm vào thật cẩn thận.

Vẻ mặt anh căng thẳng, không dám lơ là chút nào.

Mỗi châm đều dùng tới sức mạnh phi thăng hùng hậu nhất, đến nỗi chỉ đâm mười mấy châm mà Lâm Chính đã ướt đẫm mồ hôi.

Cứ như vậy khoảng hơn ba tiếng, Lâm Chính mới đóng xương đầu của chú hai Hạ lại, sau đó khâu vết thương. Xử lý xong xuôi, anh đã mệt đến mức ngồi trên ghế thở phì phò.

“Mau, dâng trà cho tướng Lâm”.

Đông Phương đảo chủ kêu lên, rồi vội vàng đi tới đỡ Lâm Chính.

“Tướng Lâm, cậu không sao chứ?”.

“Tôi không sao, chỉ hơi mệt mỏi tí thôi”.

Lâm Chính đỡ lấy chén trà uống một ngụm, bình thản nói: “Chú hai ông không sao rồi, chắc là không lâu nữa sẽ khôi phục ý thức. Nhưng ông phải chú ý, thời gian này vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng, hơn nữa không được để ông ta chịu kích thích. Tổn thương ở não bộ của ông ta nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều”.

“Tôi hiểu”.

Đông Phương đảo chủ gật đầu.

Lâm Chính nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu rút châm bạc trên người chú hai Hạ ra.

Khi chiếc châm bạc cuối cùng được rút ra khỏi người ông ta.

Ư…

Cùng với một tiếng rên khẽ, chú hai Hạ đang nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt.

“Chú hai!”.

Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay chú hai Hạ, nước mắt lưng tròng.

Mấy chục năm trôi qua, các trưởng bối của Đông Phương đảo chủ đều đã qua đời, nhưng không ngờ vẫn còn một trưởng bối còn sống, sao ông ta có thể kiềm chế sự kích động trong lòng chứ?

“Cậu là… Bác Luân…”

Chú hai Hạ nhìn chăm chú Đông Phương đảo chủ ở bên cạnh giường, phát ra âm thanh yếu ớt và khàn khàn như muỗi kêu.

“Là cháu đây, chú hai, chú vẫn ổn chứ?”.

Đông Phương đảo chủ gật đầu lia lịa.

“Chú… Đây là… đâu… Sao… cháu… lại già thế này?”.

Chú hai Hạ khàn giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, muốn làm rõ tất cả.

Nhưng Đông Phương đảo chủ chưa kịp lên tiếng, ông ta đã bất ngờ ôm đầu, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mặt túa mồ hôi.

Lâm Chính lấy ngay châm bạc ra, đâm vào cổ ông ta.

Chú hai Hạ lập tức chìm vào giấc ngủ say.

“Để ông ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện tiếp”.

“Được! Được!”.

Đông Phương đảo chủ vô cùng mừng rỡ, lập tức mở tiệc thiết đãi Lâm Chính ngay trong đêm.

Nhưng Lâm Chính từ chối, anh bôn ba cả đường cũng đã mệt, liền đi nghỉ sớm.

Sáng hôm sau, Lâm Chính định đến kiểm tra cho chú hai Hạ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì sẽ trở về Giang Thành.

Chưa giải quyết được mối đe dọa Diệp Viêm này, Lâm Chính quả thực không dám ở ngoài quá lâu.

Dù sao trước đó khi anh đi tiêu diệt Thiên Ma Đạo, Diệp Viêm cũng đã xuất hiện.

Chắc chắn hắn biết đại bản doanh của anh ở Giang Thành.

Lâm Chính không dám chậm trễ, vừa sáng sớm đã đến Tây Đảo.

Đông Phương đảo chủ cũng đã đến.

Sau khi rút châm bạc ra, chú hai Hạ liền tỉnh lại.

Sắc mặt của ông ta tốt hơn đêm qua rất nhiều.

“Bác Luân!”.

Chú hai Hạ há miệng.

“Chú hai”.

Đông Phương đảo chủ mỉm cười gọi, đang định nói gì đó.

Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng trở nên kích động, túm lấy ông ta gầm lên: “Mau! Mau bảo người phong tỏa Tây Đảo lại! Không được cho ai lại gần! Nhanh lên!”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ cứng đờ.

Đọc truyện chữ Full