Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chú hai, tại sao phải phong tỏa Tây Đảo? Tây Đảo bị làm sao?”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, mau phong tỏa đi!”.
Chú hai Hạ gầm lên, có thể nói là sốt ruột vô cùng.
Lần này thì ai nấy đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Bác Luân, chúng ta đang ở đâu?”.
Đông Phương đảo chủ ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Chúng ta… đang ở Tây Đảo”.
“Hả?”.
Chú hai Hạ tái mặt, toàn thân run lên bần bật.
“Chú hai, rốt cuộc Tây Đảo có gì? Sao chú lại sợ hãi như vậy?”, Đông Phương đảo chủ vội hỏi.
“Có sự tồn tại rất đáng sợ, có sự tồn tại đủ để tiêu diệt Đông Phương Thần Đảo chúng ta!”.
Chú hai Hạ run rẩy túm lấy Đông Phương đảo chủ, kêu lên: “Chạy! Mau chạy đi! Cháu mau chạy đi!”.
Ông ta cuống quýt nói, đang định xuống giường, nhưng do đang bị thương nên suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Đông Phương đảo chủ vội đỡ ông ta dậy, rồi kinh ngạc nói: “Chú hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chú lại sợ hãi như vậy? Tây Đảo có bí mật gì sao?”.
“Cháu có biết tại sao thần đảo chúng ta phải tiến hành tế tổ ở Tây Đảo không?”, chú hai Hạ đanh giọng nói.
“Bởi vì Tây Đảo có động phủ của tiên nhân thượng cổ. Động phủ này là một phúc địa phong thủy, tổ tiên nói chôn thi thể bọn họ ở đây thì có thể mang lại ơn trạch vô tận cho thần đảo chúng ta”.
Đông Phương đảo chủ đáp.
“Đúng vậy, ở đó quả thực có một động phủ của tiên nhân thượng cổ, nhưng động phủ này đã bị mấy sự tồn tại phi phàm đặc biệt bá chiếm. Lúc đó, sau khi bị chú phát hiện, bọn họ đã hạ độc thủ với chú. Chú còn tưởng mình chết là cái chắc, không ngờ lại được cháu cứu… Bác Luân, không được ở lại chỗ này! Nếu mấy sự tồn tại phi phàm trác tuyệt kia phát hiện chúng ta ở Tây Đảo thì chắc chắn sẽ giết chúng ta mất! Đến lúc đó, cả Đông Phương Thần Đảo đều phải mất mạng!”.
Chú hai Hạ nôn nóng kêu lên.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kinh ngạc.
Ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chú hai, nơi tế tổ đã bị người khác bá chiếm thật sao? Sao cháu chưa từng gặp?”.
“Đã bao lâu cháu không đến Tây Đảo rồi?”.
“Việc này…”
Đông Phương đảo chủ chần chừ một lát mới đáp: “Chắc là từ lúc chú bị hại”.
Do quái nhân ở Tây Đảo nên ngay cả tế tố mỗi năm người của Đông Phương Thần Đảo cũng không tiến hành được.
“Nhưng sau khi chú được cứu ra, bọn cháu đã thu hồi dụng cụ tế tổ, còn xây một ngôi nhà ở đây, nhưng chưa bao giờ gặp người như chú nói”.
“Đó là vì người hại chú mỗi tháng sẽ rời đảo 10 ngày giữa tháng! Bây giờ có phải là giữa tháng không?”.
“Việc này… vâng…”
“Thế thì đúng rồi, chắc là ông ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi”.
Chú hai Hạ cuống quýt nói: “Cháu mau dẫn người rời khỏi Tây Đảo đi! Đồng thời thu dọn sạch sẽ nơi này cho chú, nếu để đối phương phát hiện chúng ta đặt chân lên Tây Đảo, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Bọn họ trước giờ không động đến người của thần đảo chúng ta là vì cảm thấy chúng ta không có sức uy hiếp. Nếu để họ biết chúng ta dám đặt chân đến đây, còn vào đất tế tổ, thì chắc chắn sẽ không nương tay đâu”.
Ông ta vừa dứt lời, người của thần đảo đều biến sắc, bắt đầu đứng túm tụm lại.
Lâm Chính cũng nhíu mày, không ngờ lại có chuyện kỳ quái như vậy.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng bao trùm cả ngôi nhà.
Tuy luồng khí tức này chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi biến mất tăm, nhưng vẫn bị mọi người bắt được.
“Luồng khí tức này?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ đanh lại.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Ông ta liếc mắt nhìn trong phòng, rồi đi thẳng vào.
Lâm Chính gần như lập tức khóa chặt lấy người này.
“Ủa? Ông hồi phục rồi à? Đúng là khiến người ta không thể tin được!”.
Người kia nhìn chú hai Hạ, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Ông là ai?”.
Đông Phương đảo chủ ngạc nhiên nói.
Đây là một khuôn mặt lạ lẫm, tướng mạo xấu xí, tóc một nửa đen một nửa trắng, mặc đạo bào, thoạt nhìn chẳng ra làm sao.
Đông Phương đảo chủ chắc chắn đây không phải là người trên đảo.
“Tôi hỏi các ông, có phải các ông lấy đồ ở trong động phủ tiên nhân đi không?”.
Người kia không trả lời câu hỏi của Đông Phương đảo chủ, mà còn hỏi ngược lại.
“Bác Luân! Đây chính là người bá chiếm đất tế tổ của chúng ta!”.
Chú hai Hạ kinh hãi hét ầm lên.
“Cái gì?”.
Đông Phương đảo chủ biến sắc, lập tức huy động khí kình, tất cả người trên đảo cũng bao vây người kia lại.
“Hử?”.
Người kia nhíu mày, dường như rất không vui, nhưng không phản kích hay phòng ngự, mà tiếp tục nói với Đông Phương đảo chủ: “Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu! Mau trả lời đi, thì tôi sẽ cho tất cả các ông chết một cách nhanh gọn!”.