Sắc mặt Đông Phương đảo chủ lạnh như băng, ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.
Ông ta biết hôm nay là ngày sinh tử tồn vong của Đông Phương Thần Đảo.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài liều mạng chiến đấu.
“Giết!”
Đông Phương đảo chủ thấp giọng hô, khí kình phát động định tấn công người dẫn đầu trước.
“Không biết tự lượng sức”.
Người đó cười nhạo, bỗng giơ cánh tay lên cách không trung đánh về phía Đông Phương đảo chủ.
Vèo!
Khí kình Đông Phương đảo chủ vừa ngưng tụ bỗng chốc bị vỡ.
Không được!
Chênh lệch quá lớn!
Đông Phương đảo chủ giật thót, da đầu tê lại, cả người đã bị sức mạnh này trấn áp.
Bây giờ có muốn tấn công ngược lại cũng đã khá khó khăn rồi.
“Đảo chủ!”
“Bảo vệ đảo chủ”.
Tiếng hô hoán vang lên.
Mọi người đều chạy về phía Đông Phương đảo chủ.
Nhưng tốc độ của họ quá chậm, trong mắt mấy cao thủ này chẳng là gì cả.
“Hừ, một đám tôm tép”.
Người đó cười mỉa, cực kỳ xem thường mọi người, giơ tay ra định lấy đầu Đông Phương đảo chủ.
Sát khí tàn bạo được phóng ra như thủy triều.
Đông Phương đảo chủ không thể chịu được.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bụp!
Lâm Chính bỗng túm chặt lấy tay người đó.
Người đó lập tức dừng lại, khó tin nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay lên, cơ thể người đó không chịu được đành lùi về sau, một lúc lâu mới đứng vững.
“Có cao thủ”.
Người đó biến sắc, thấp giọng nói.
Bốn người khác thấy thế, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Các vị, mọi người nếu muốn tu luyện thì tu luyện, cứ sao lại phải giết người trên hòn đảo này? Huống gì họ sống ẩn dật trên đảo, cho dù để họ biết bí mật thì đã sao? Họ chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, các ông còn lo sợ điều gì? Cho dù bí mật bị bại lộ, với thực lực của năm người các ông, ai dám đến đây tranh đoạt cơ hội này với các ông?”
Lâm Chính để hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Tướng Lâm?”
Đông Phương đảo chủ mừng rỡ, vậy mà lại quên mất có Lâm Chính ở đây.
Nếu xét về thực lực, Lâm Chính không thua kém đám người này.
“Cậu là ai?”
Người trước đó nhíu mày lạnh lùng hỏi.
“Láo xược! Sao dám vô lễ với tướng Lâm như thế?”
Đông Phương đảo chủ lớn giọng nói: “Vị này là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Long soái thứ tư”.
Sắc mặt mấy người này thay đổi.
Họ đều biết rõ long soái có nghĩa là gì.
Nếu ra tay với người này tức là khai chiến với Long Quốc.
Chống lại một nước cũng không phải chuyện nhỏ, huống gì Long Quốc là mạnh ở cấp thế giới, có rất nhiều cao thủ, một khi chính phủ ra tay với họ, họ cũng không thể ở trong đất nước Long Quốc được nữa.
“Hóa ra là long soái, thất lễ rồi”.
Người đó chắp tay lại bình thản nói: “Nghe lời long soái hình như không phải là người trên đảo này, nếu đã thế mời long soái đi cho, đừng can thiệp vào đây”.
“Người ở Đông Phương Thần Đảo đều ra sức vì đất nước, là người cống hiến cho Long Quốc, các ông không thể giết họ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Long soái, đừng tưởng bọn tôi sợ hãi thân phận của cậu. Cậu là long soái thì thế nào? Bọn tôi tiêu dao khắp nơi, có bản lĩnh không thua thần tiên nào, nếu giết cậu, cho dù tung hoành ngoại vực thì Long Quốc chẳng thể làm được gì bọn tôi cả. Nếu cậu biết thức thời thì nhanh chóng rời đi, nếu không bọn tôi cũng giết cả cậu đấy”.
Người đó nổi giận, lập tức quát.
Đám người họ có ai mà không phải là nhân vật một tay che trời đâu, sao lại sợ thân phận của Lâm Chính?
Nhưng Lâm Chính cũng là người không dễ hù dọa!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt người đó, lạnh nhạt nhìn năm người trước mặt nói: “Vậy thì tôi không ngại giết các ông đâu”.
“Muốn chết hả?”
Người đó nổi giận đùng đùng, cũng không nhẫn nhịn nữa mà gào lên một tiếng, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tàn bạo cuồn cuộn lao đến như vũ bão.