“Tránh ra!”
Đông Phương đảo chủ cực kỳ sợ hãi, lập tức hét lên.
Mọi người xung quanh vội vã lui ra.
Nhưng vẫn có người chậm một bước, bị chấn động đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất sau đó hộc máu không ngừng.
Cả ngôi nhà cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Người kia chắp tay, đánh ra một chưởng giống như laser, đánh thẳng vào người Lâm Chính.
Nếu như Đông Phương đảo chủ chịu một đòn này, nhất định sẽ bị tia laser xuyên qua người mà chết.
Nhưng Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, cánh tay khẽ động, một luồng sức mạnh phi thăng uyển chuyển quanh lòng bàn tay anh, sau đó bao phủ tia laser xung quanh.
Bùm!
Tia laser bị sức mạnh này hấp thụ lấy, sau đó tan biến.
Nhưng vào lúc này, người đó đã đến gần Lâm Chính, một quyền mạnh mẽ đánh lên người Lâm Chính.
“Chết cho tao!”
Ông ta gầm thét, thần lực sáng chói từ nắm đấm bộc phát ra, sáng rực rỡ như sao, làm người khác lóa mắt.
Một quyền này đánh nát Tây Đảo tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhanh không chậm tiếp lấy.
Ầm!
Quyền lực bùng nổ, biến thành làn sóng tỏa ra bốn phía.
Đám người Đông Phương đảo chủ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, tránh sức mạnh khủng bố này.
Nhưng Lâm Chính vẫn vững vàng đứng trong đó, sừng sững bất động.
“Cái gì?”
Hô hấp người đó run lên.
Lâm Chính lắc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt trở lên hung ác, nắm chặt cánh tay của người đó, tay còn lại ra sức đánh lên cánh tay của ông ta.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!!!”
Người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng lui về phía sau, nhưng Lâm Chính vẫn túm tay ông ta không buông, lại đấm lên mặt ông ta một quyền nữa.
Người đó cựa kỳ hoảng sợ, bất chấp cánh tay bị tổn thương, ép kẻ cường tráng chặt đứt tay mình, bẻ cánh tay đã bị gãy rồi rút lui.
Ông ta che cánh tay bị cụt lại, đau đớn tột cùng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt u ám.
“Xem ra vị long soái này của chúng ta còn có chút thủ đoạn!”
“Mọi người, vẫn nên cùng nhau lên đi, đừng khinh thường! Giết người này trước, những người khác chẳng qua là đồ chơi của chúng ta mà thôi!”
“Được! Lên đi!”
Mọi người hạ quyết tâm, quyết định cùng nhau tấn công đánh giết.
Năm người đồng loạt ra tay, áp lực đương nhiên không tầm thường.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy ra Hồng Mông Long Châm đâm tới trên người bọn chúng.
Trong khoảnh khắc, khí tức của anh dâng trào.
Lạc Linh Huyết kích hoạt.
Sức mạnh thậm chí còn cao hơn.
“Mày cho rằng chỉ mình mày có Lạc Linh Huyết sao? Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
Năm người đều hét lớn, trên người mỗi người rõ ràng cũng có Lạc Linh Huyết, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có mấy giọt, nhưng biên độ tăng trưởng cũng không thể coi thường.
Lâm Chính lập tức bao phủ thân mình bằng sức mạnh phi thăng, để chống đỡ đòn tấn công của bọn họ.
Đông Phương đảo chủ ở bên này ngồi không yên, gầm nhẹ: “Mọi người, theo tôi xông lên giết, hỗ trợ tướng Lâm!”
“Giết!”
Mọi người đều đồng loạt lao lên giết, Đông Phương Thần Đảo cũng vọt qua vô số bóng người.
“Tốt! Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ đại khai sát giới!”
Năm người vô cùng giận dữ, chém giết điên cuồng tiến lên.
Nhưng người của Đông Phương Thần Đảo lại không sợ chết.
Đây là trận chiến bảo vệ đảo!
Là thời khắc liên quan đến sống chết tồn vong của mỗi người Đông Phương Thần Đảo!
Lúc này ai lại dám nhát gan ở phía sau?
“Giết!”
Cho dù là chú hai Hạ bệnh nặng mới khỏi cũng gầm lên giận giữ, gia nhập vào trận chiến.
Có người của Đông Phương Thần Đảo giữ chân, áp lực của Lâm Chính đã giảm đi không ít.
Anh nhìn chằm chằm người còn sống với một cánh tay bị chặt đứt kia, gầm nhẹ một tiếng, đi tới giết ông ta.
Sắc mặt người đó thay đổi rõ rệt, vội vàng lùi lại.
Nhưng Lâm Chính đã gắt gao khóa ông ta lại!
“Hắn muốn giết tôi! Cứu tôi với!”
Người đó sốt sắng hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng để phản công.
Bốn người còn lại cũng hoàn hồn, đồng loạt xoay người, lao về phía Lâm Chính.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đột nhiên bỏ qua tất cả lớp phòng ngự, một quyền ầm vang, chấn động cả bầu trời.
Vẻ mặt căng thẳng, nhưng không chùn bước.
Nhìn trước mắt, đòn công kích của bốn người kia chắc chắn nhanh hơn Lâm Chính một bước.
Chỉ sợ nắm đấm của Lâm Chính còn chưa tới, đã bị bốn người kia đánh giết.
“Mày phải chết! Tao cho mày được toại nguyện!”
Trong lòng người đàn ông cụt một tay cười khẩy, ánh mắt vô cùng sảng khoái.
Nhưng một giây tiếp theo.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đòn công kích của bốn người đã đánh lên người Lâm Chính, những tiếng động nặng nề dồn dập phát ra.
Có điều, Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, cơ thể cũng không bị lay động, một chút vết thương cũng không có.
Tựa như đòn tấn công của bốn người hoàn toàn bị anh phớt lờ.
“Cái gì?”
Người cụt một tay trợn tròn mắt.
Giây kế tiếp.
Ầm!
Đầu của ông ta bị một cú đấm của Lâm Chính đánh nổ tung…