Bốn người còn lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng kinh hãi này, không dám tin vào mắt mình.
Một người sống sờ sờ sắp đột phá tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cứ như vậy bị một cú đấm của Lâm Chính đánh chết ư?
Thật hay giả vậy?
“Không thể nào… Điều này không thể nào…”
“Đòn tấn công của chúng ta, tại sao vô hiệu với người này?”
“Dù cho người này có cơ thể võ thần, chúng ta cũng có thể giết hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn coi thường chiêu thức của chúng ta? Chẳng lẽ… cơ thể của người này chính là cơ thể tiên nhân trên cơ thể võ thần?”
“Người này thật kỳ quái! Mọi người cẩn thận… cẩn thận…”
Bốn người vô cùng lo sợ, dĩ nhiên đã không còn vênh váo hung hăng như lúc trước nữa, đều trở nên căng thẳng.
Nhìn thấy Lâm Chính mạnh mẽ dứt khoát chém giết một người như vậy, tinh thần chiến đấu của đám người Đông Phương Thần Đảo tăng lên rất nhiều.
Nhưng bốn người kia cũng không lùi bước, nghiến răng nghiến lợi, một người trong đó rống lên: “Không cần giữ lại thực lực nữa, giết!”
Bốn người lại tung chiêu.
“Cái Thiên Trấn!”
Một người phóng ra toàn bộ sức mạnh, vung lên trời.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào từ trên trời giáng xuống, chấn động Tây Đảo.
Tây Đảo rung động không ngừng.
Toàn bộ người của Đông Phương Thần Đảo bị sức mạnh này áp chế, mọi người khó khăn đứng dậy.
“Tốt lắm! Xem tôi đây!”
Một người khác hét lớn một tiếng, thân hình như chớp, lao thẳng về phía Lâm Chính, khi ông ta tới gần lập tức cả người hóa thành hư vô.
Lâm Chính nhíu mày, phát hiện bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh.
Tất cả những ảo ảnh này đều mang theo sát ý, tấn công về phía anh.
Trong chớp mắt, toàn thân Lâm Chính tràn ngập vô số ảo ảnh, không thể không cố gắng chống lại, anh bị tấn công mãnh liệt như cuồng phong bão táp đè ép thở không nổi.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
“Chúng ta liên thủ, giết chết hắn”.
“Được!”
Hai người còn lại mừng rỡ, đồng thời thúc dục sức mạnh phi thăng, hòa hợp một thể với lực lượng của đối phương, giống như muốn khởi động một chiêu thức kinh thiên động địa nào đó.
Chỉ thấy bàn tay của hai người hướng về phía bàn tay của đối phương, giữa bốn bàn tay lúc này, sức mạnh phi thăng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm nhỏ.
Sau khi thanh kiếm nhỏ màu xanh da trời xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, hội tụ theo sức mạnh phi thăng của mọi người, không ngừng trở lên lớn hơn.
Dần dần, toàn bộ Tây Đảo bị bao phủ bởi một luồng kiếm ý long trời lở đất.
Dưới kiếm ý này, tất cả chúng sinh nhỏ bé thậm chí còn không bằng một hạt cát.
Tất cả mọi người trên Thần Đảo đều run sợ.
Cả Đông Phương đảo chủ cũng vậy.
Ông ta cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm nhỏ giữa hai người đó đã dài bằng cánh tay, sắc mặt kinh hãi, dùng hết sức giãy giụa.
“Tướng Lâm, cẩn thận!”
Đông Phương đảo chủ hét lên, còn muốn đứng dậy vùng vẫy, ý định hỗ trợ Lâm Chính.
Nhưng ông ta bị áp chế ngay cả đứng lên cũng vô cùng khó khăn, sao có thể giúp Lâm Chính?
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, mặc kệ những người đang không ngừng công kích mình, phóng thẳng về phía hai người kia, muốn ngăn cản bọn họ.
“Đừng hòng đạt được!”
Người kia cười lớn, dùng toàn bộ sức mạnh trấn áp Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính lập tức chậm lại rất nhiều.
Lúc này muốn ngăn cản đối phương, đã không kịp rồi!
Nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên lao tới, va vào hai người đang tích trữ sức mạnh.
Thoạt nhìn.
Rõ ràng là chú hai Hạ!
“Chú hai!”
Đông Phương đảo chủ hét lên.
Nhưng chỉ thấy chú hai Hạ bất chấp tất cả lao vào một người trong số họ.
Người đó biến sắc, không còn cách nào khác đành phải dùng một cánh tay đánh văng chú hai Hạ ra.
“Cút cho tao!”
Người đó ra một đòn chí mạng, đánh thẳng vào trái tim của chú hai Hạ.
Chú hai Hạ vốn dĩ mới lành vết thương cũ, đã bị điên mấy chục năm, sức mạnh căn bản không phát huy được bao nhiêu, không chịu nổi một chiêu này. Trái tim bị vỡ tan tành ngay tại chỗ, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng cũng nát vụn, sau khi ngã xuống đất rồi hộc ra ba ngụm máu, bị vẹo cổ, chết tức tưởi.
“Chú hai! Không! Chú hai!”
Đôi mắt Đông Phương đảo chủ đỏ như máu, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh thi thể của chú hai Hạ.
Mà chính vì hành động này của chú hai Hạ đã khiến cho tốc độ ngưng tụ của thanh kiếm nhỏ kia chậm lại không ít.
Lâm Chính nắm lấy cơ hội, tiếp cận hai người kia, hung hăng giáng một ngọn dị hỏa vào hai người họ.
“Không ổn!”
“Không đợi nữa, tiến lên!”
Cả hai cắn chặt răng, bất chấp tất cả, lập tức xuất ra thanh trường kiếm màu xanh da trời.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng xanh xuyên qua cơ thể Lâm Chính.
Hai người vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ cũng bị một dị hỏa nhàn nhạt bao phủ, hai người lập tức bị đốt cháy, ngã xuống kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất.
Hai tên còn lại cực kỳ hoảng sợ, lập tức xông tới dập lửa.
Nhưng khi bọn họ thúc giục sức mạnh phi thăng muốn hủy diệt dị hỏa trên hai người này, lại chấn động phát hiện dị hỏa này hoàn toàn là do sức mạnh phi thăng ngưng tụ thành.
Hơn nữa sức mạnh phi thăng của dị hỏa này… rõ ràng thuần túy hơn sức mạnh phi thăng của bọn họ.
“Không thể nào!”
Một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn khuôn mặt trẻ trung của Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, đủ để chứng minh tu vi của Lâm Chính cao hơn bọn họ nhiều.
Nhưng người này rõ ràng còn rất trẻ.
Sao bọn họ dám tin?
Không thể tiêu diệt dị hỏa, cả hai kêu lên thảm thiết, sau đó dần dần ngừng giãy giụa, cuối cùng bị dị hỏa cắn nuốt, biến thành hai đống than cháy sém.
“Thiêu tốt lắm! Thiêu tốt lắm!”
Đông Phương đảo chủ bi phẫn kêu lên, chỉ hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Lâm Chính băng bó lỗ máu trên bụng, cau mày.
“Tuy kiếm còn chưa thành hình, nhưng đã có năng lực xé nát vạn vật, vậy mà sau khi đánh trúng người này, chỉ để lại một lỗ thủng ở bụng của hắn, không hề xé nát cơ thể, rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ cơ thể của người này, đã mạnh đến mức ngay cả tiên nhân cũng không sánh được?”
Hai người còn lại đều kinh hãi, da đầu tê dại, đã không còn ý chí chiến đấu.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo càng khiến họ tuyệt vọng hơn.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm vào bụng, sau đó lại nuốt một viên đan dược.
Trong nháy mắt, lỗ máu trên bụng anh lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ trong chốc lát, cả người đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục lại như lúc ban đầu…
Cả hai hóa đá.