"Đảo chủ, nếu đây là nơi thờ phụng tổ tiên của thần đảo thì hẳn nó rất quen thuộc với ông?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là quen thuộc, cái động này không lớn, tôi cũng biết rõ bên trong có gì, nhưng cũng chưa từng nghe nói trong đó có thứ giúp đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Tướng Lâm, nhất định phải cẩn thận một chút”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng đáp.
"Ừm!"
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, anh lấy trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Đông Phương đảo chủ.
"Hãy đem viên thuốc này cho những người đã chết trong trận chiến uống, bao gồm cả chú Hai của ông. Viên thuốc này có thể ngưng tụ sinh khí và bảo vệ tâm mạch, để sinh khí của họ không tiêu tán quá nhanh. Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chữa cho họ”.
Đông Phương đảo chủ nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cầm lấy bình sứ quan sát một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Tướng Lâm, cậu còn có thể khiến người chết sống lại sao?"
"Trong trận chiến vừa rồi, phần lớn thi thể đều còn nguyên vẹn, muốn hồi sinh họ cũng không khó”, Lâm Chính đáp.
Đông Phương đảo chủ ngây người, trên gương mặt đã giàn giụa nước mắt, đột nhiên quỳ sụp xuống mặt đất.
"Ân tình của tướng Lâm quá lớn, tôi sẽ không bao giờ quên, nếu sau này cậu có việc cần tới tôi, tôi tuyệt đối không chối từ!"
Những người đi sau cũng cảm động quỳ sụp xuống đất.
Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại có khả năng làm được việc thần kì như vậy!
Trong trận chiến hôm nay, rất nhiều người thân và bạn bè của họ đã mất mạng, dù sao thì đối thủ của họ cũng là những cao thủ đang tìm cách đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Ban đầu, mọi người đều đắm chìm trong đau buồn, nhưng lời nói của Lâm Chính đã đem lại hy vọng cho họ.
"Mau đứng dậy”.
Lâm Chính đỡ đảo chủ dậy, mỉm cười nói: "Mọi người ở lại đây canh gác! Tôi đi vào xem trước”.
"Vâng thưa tướng Lâm!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính xoay người đi vào sơn động.
Giống như ấn tượng ban đầu của anh, động không lớn, đồ dùng để thờ cúng tổ tiên trước đó đã bị đảo chủ lấy đi cho nên nơi này hiện giờ hoàn toàn trống rỗng.
Ngẫm lại thì năm người này chiếm giữ sơn động mấy chục năm, cho dù có chút bảo vật ở trong đó cũng bị bọn họ khoắng sạch từ lâu rồi.
Chú hai Hạ có lẽ cũng đã bị họ hạ độc để canh giữ hang động.
Lâm Chính nhìn về phía vách đá.
Ở đó có rất nhiều ký tự và biểu tượng được chạm khắc bằng dao trên các bức tường của hang động.
Những ký tự này tối nghĩa và rất khó hiểu, còn các biểu tượng giống như ở trong thiên thư.
Lâm Chính nhìn chằm chằm một hồi, vẫn không biết bên trên viết cái gì.
"Người anh em, mời xem một chút, đây là kinh nghiệm tâm đắc mà tiên nhân trong động tiên đã để lại".
Một trong số hai người kia mỉm cười nói.
"Trên đó viết gì vậy?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Là người và đạo hợp nhất, nhật nguyệt dung hợp!", một người khác giải thích: "Muốn bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trước tiên phải tu luyện bản thân đến trạng thái có thể dung hợp cùng vạn vật. Phải hoá thân được thành nhật nguyệt, sao trời, cỏ cây hoa lá, núi sông gió bão, sau đó mới dần cảm nhận được sự huyền diệu của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên..."
"Tôi hiểu rồi. Tôi có thể nghiên cứu những ký tự này, nhưng còn những ký hiệu này là gì?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Những ký hiệu này đều là văn tự tiên cốt , có lẽ người anh em không nghiên cứu loại văn tự này nên xem không hiểu. Thực ra trước đây tôi cũng không hiểu, may mắn thay ông bạn Vương Nhất Thánh này từng nghiên cứu văn tự tiên cốt. Nhờ đó tôi mới hiểu được ý nghĩa của chúng”, người đàn ông cười đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Sau khi nói chuyện với hai người kia, anh cũng biết tên của họ.
Người tóc ngắn tên là Vương Nhất Thánh, tuy nhìn bề ngoài giống một người đàn ông trung niên nhưng thực ra đã hơn 160 tuổi. Xét theo tu vi của ông ta mà nói, sống đến 250 tuổi cũng không thành vấn đề.
Một người khác tên là Ngu Sơn Thuỷ cũng đã 180 tuổi, tu vi mạnh hơn Vương Nhất Thánh rất nhiều. Hai người quen nhau đã 80 năm, cả hai đều đang chuẩn bị để đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu rất có hứng thú với văn tự tiên cốt. Khi có thời gian, tôi có thể dạy cậu một chút" Vương Nhất Thánh cười nói.
"Được thôi, nhưng tôi hiện đang cố gắng tìm ra những gì được viết trên những bức tường này”.
"Ha ha, cái này có gì khó đâu? Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã đạt tới cảnh giới như hiện giờ. Nếu so về thiên phú, cậu hơn chúng tôi rất nhiều. Thế này đi, để tôi giải thích cho cậu nghe một chút về văn tự tiên cốt khắc trên tường. Cậu vừa nghe vừa thực hành, như vậy sẽ biết liệu những gì tôi nói có đúng hay không”.
Vương Nhất Thánh nheo mắt nói.
Lâm Chính do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Được, ông hãy nói cho tôi nghe, chúng ta cứ bắt đầu như vậy đi!"