Vương Nhất Thánh nói rất hay, những dòng chữ trên bức vách đều nói vô cùng hợp lý. Lâm Chính nghiêm túc lắng nghe. Anh không ngờ phương pháp tu luyện lại còn là một môn đạo và có thể hiểu theo cách này.
“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính cảm thán.
“Cậu Lâm, chỉ nghe thôi không có tác dụng gì, còn phải làm theo nữa. Cậu làm theo những gì tôi nói có khi hôm nay cậu có thể đột phá được cảnh giới này đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Được”, Lâm Chính mỉm cười, lập tức ngồi xuống.
Ngu Sơn Thủy vội vàng lấy ra một thứ hình tròn giống như dạ minh châu đưa cho Lâm Chính: “Người bạn, dùng cái này thì sẽ có công dụng tăng gấp đôi”.
Lâm Chính nhận lấy, phát hiện ra thứ này có sức mạnh vô cùng tinh thuần. Nguồn sức mạnh này rất giống với sức mạnh phi thăng, nhưng mạnh hơn nhiều, đúng là không thể tin được.
“Đây là nguồn lực của tiên nhân, cũng là nguồn lực phi thăng hoàn thiện nhất. Nó giống như thuốc dẫn giúp cậu tu luyện”, Ngu Sơn Thủy giải thích.
“Hóa ra là vậy, mọi người có lòng rồi”, Lâm Chính gật đầu, lập tức làm theo những gì Ngu Sơn Thủy nói.
Vương Nhất Thánh bắt đầu giải thích tiếp.
“Thiên địa âm dương, luân hồi ngũ hành đều trong một thể, hòa hợp bởi trung tâm. Thân hóa vạn vật, tinh khí của lục phủ ngũ tạng cũng chính là tinh túy của một thể. Tinh của cốt của đồng tử, tinh lực của gân là hắc nhãn, tinh lực của máu là lực lạc, tinh lực của cơ bắp là sự săn chắc...
Vương Nhất Thánh nói tiếp. Lâm Chính lắng nghe thật kỹ. Động phủ vang vọng giọng nói của ông ta.
Ngu Sơn Thủy đứng bên cạnh mỉm cười, thi thoảng lại liếc nhìn Vương Nhất Thánh. Đôi mắt Vương Nhất Thánh ánh lên vẻ quỷ dị nhưng ngay lập tức thu lại.
Lâm Chính rơi vào trạng thái tu luyện, khí tức xung quanh anh cũng lập tức thay đổi giống như đang thăng hoa. Viên cầu thủy tinh trước ngực anh cũng phát ra ánh sáng trắng bao trùm lấy không gian như một vị thần tiên.
Cứ thế tầm một tiếng đồng hồ Vương Nhất Thánh mới dừng lại và mỉm cười: “Sao nào? Cảm nhận được điều gì không?”
“Tốt, rất tốt. Tôi cảm thể cảm nhận được khí mạch dường như khỏe lên nhiều. Nhất là khí tức, có một cảm giác như được kết nối với thiên địa vậy”, Lâm Chính nhắm mắt lên tiếng.
“Vậy cậu tiếp tục làm theo những gì tôi nói đi”, Vương Nhất Thánh lại nói tiếp.
Lần này thì Lâm Chính tin thật rồi nên lập tức làm theo. Lại thêm một tiếng nữa.
Một luồng áng phóng ra từ cơ thể anh chiếu ra khỏi bức vách, đâm thẳng lên trời. Đảo chủ bên ngoài thấy vậy thì kinh ngạc.
“Ha ha, cậu Lâm đúng là thiên tài dị bẩm mà”, Ngu Sơn Thủy vỗ tay nhìn Lâm Chính.
Vương Nhất Thánh cũng gật đầu: “Thật không ngờ chỉ dựa vào khẩu quyết mà có thể khiến cậu có được thành tự phi phàm như vậy, thiên phú của cậu thật khiến người khác phải kinh ngạc”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, nhìn ai cánh tay của mình với vẻ không dám tin. Thật không ngờ vài câu mà tiên nhân để lại lai có thể khiến anh như đột phá thế này. Mặc dù vẫn chưa bước vào cảnh giới thần tiên nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được mình sắp chạm tay tới rồi.
Đúng lúc anh đang vui mừng thi....Phụt
Lâm Chính đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, cả người loạng choạng, suýt ngã xuống.
Hai người kia thấy vậy thì mừng lắm: "Thành công rồi!"
“Ha ha, nhóc con lần này xong đời rồi”.