Người của Hổ Ma La đều sửng sốt, cảm thấy câu này rất quen, một lát sau mới có phản ứng. Câu này chẳng phải vừa nãy Hổ Ma La mới nói với đám Châu Mặc sao?
"Lý nào lại vậy? Tên này dám đe dọa cả Hổ Ma La đại nhân?".
"Đúng là chán sống mà!".
"Đại nhân, xin hãy cho phép chúng tôi bắt hắn!".
"Đại nhân, ra tay đi!".
Người của Hổ Ma La đều có sắc mặt lạnh tanh, toàn thân tỏa ra sát khí.
Hổ Ma La lắc đầu: "Bình tĩnh đi, người này trẻ tuổi ngông cuồng, đương nhiên ăn nói hỗn hào, chấp cậu ta làm gì?".
Tuy Hổ Ma La tức giận trong lòng, nhưng ông ta vẫn biết kiềm chế.
Dù sao ông ta cũng muốn khuyên nhủ Lâm Chính trước, không cần nổ ra chiến tranh là tốt nhất. Nếu Lâm Chính thành tâm thành ý quy thuận Ma La Thiên, thì việc quản lý sau này cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa rằng Hổ Ma La từ bỏ việc dùng vũ lực.
"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu đừng lỗ mãng kích động thì hơn, đối đầu với Ma La Thiên chúng tôi không có lợi gì cho cậu cả".
Hổ Ma La mỉm cười nói.
"Ma La Thiên? Ma La Thiên là cái chó má gì? Tôi chưa từng nghe tới! Ông vẫn không thả người sao? 10 giây nhanh lắm đấy!".
Lâm Chính lắc đầu.
Sắc mặt Hổ Ma La trở nên lạnh lùng.
"Thần y Lâm, sao cậu lại phải tự hại mình chứ?".
"Ông có thả hay không?".
"Xem ra lời nói của tôi không thể khiến cậu dao động rồi! Để tôi đổi phương thức khác!".
Dường như Hổ Ma La đã mất kiên nhẫn, bình thản nói rồi vung tay lên.
Vèo vèo!
Hai bóng dáng lao về phía Lâm Chính như tia chớp.
Sát khí hung hãn lạnh lùng ập về phía Lâm Chính như thủy triều.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình thản, không tỏ vẻ hoảng sợ chút nào, thậm chí vẫn đứng bất động.
Khoảnh khắc hai người kia sắp lại gần Lâm Chính.
Vèo vèo!
Lại thêm hai bóng dáng lao ra từ cánh cửa đằng sau Lâm Chính, trong chớp mắt đã xông về phía hai người của Ma La Thiên.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai người của Ma La Thiên bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Nhìn kĩ, là Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh.
Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ Dương Hoa tràn vào phòng, bao vây chặt chẽ đám Hổ Ma La.
Mấy người Châu Thời Vận, Tử Ngải đều mừng rỡ như điên.
Các cao thủ của Dương Hoa đến rồi!
Lần này bọn họ được cứu rồi!
"Hử?".
Hổ Ma La hơi nhíu mày, nhìn những người xung quanh, bình thản nói: "Thần y Lâm, cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cậu tưởng đám vô danh tiểu tốt này làm gì được chúng tôi sao?".
"Vô danh tiểu tốt?".
Ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi: "Xem ra ông rất coi thường người Dương Hoa chúng tôi! Vậy ai bảo các ông đến đây gây rối?".
"Ấu trĩ!".
Hổ Ma La lạnh lùng hừ một tiếng, không chần chừ nữa, lập tức giơ bàn tay lên, tế ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn, ép về phía Lâm Chính.
Ông ta định đích thân ra tay, hàng phục thần y Lâm.
Chỉ có như vậy mới có thể ổn định cục diện này.
Khí thế đáng sợ khiến ngôi nhà cũ kĩ rung lắc dữ dội, vách tường nứt toác, dường như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đám Châu Mặc cảm nhận được luồng khí thế này, ai nấy đều cảm thấy khó thở, sắc mặt trắng bệch.
Đáng sợ quá!
Đây chính là Hổ Ma La – thiên chủ Đệ Tam Thiên của Ma La Thiên sao?
Mấy người Châu Mặc tim đập thình thịch, run như cầy sấy, cảm giác Hổ Ma La chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa, là lục phủ ngũ tạng của bọn họ sẽ bị luồng khí thế này ép cho vỡ nát.
Nhưng Lâm Chính ở bên kia vẫn bình thản như không, dường như hoàn toàn không bị luồng khí thế này gây ảnh hưởng, mà cũng giơ tay lên.
"Láo xược!".
Lâm Chính quát một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Ầm!
Dường như tất cả khí thế bị bóp vụn, lập tức nổ tung rồi biến mất.
Hổ Ma La ngẩng phắt lên.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính lại hạ xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh hung mãnh hơn, tàn bạo hơn lập tức giáng xuống, đè lên người Hổ Ma La.
Cơ thể ông ta run lên, hai chân cong lại, suýt nữa thì quỳ mọp xuống đất.
Đây là... khí thế của thần y Lâm?
Hổ Ma La cảm thấy đầu óc trống rỗng.