TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3820 ĐIỆN CHỦ TỬ LONG ĐIỆN?

Vù vù vù…

Từng luồng khí lưu màu lam thẫm xoay tròn trong phòng.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Khí ý tinh thuần quá, luồng khí ý này gần như có thể sánh với khí ý tinh hoa do trời đất sinh ra rồi”.

Vương Nhất Thánh không khỏi cảm khái.

Ngu Sơn Thủy nhìn bóng dáng của chàng trai đang ngồi xếp bằng ở chính giữa căn phòng, nhỏ giọng nói: “Thiên phú của người này… thật là đáng sợ, cả đời này tôi từng gặp vô số người, trừ một người ra, chắc là không ai có thiên phú sánh bằng cậu ta”.

“Người mà ông nói là…”, dường như Vương Nhất Thánh nghĩ ra gì đó.

Ngu Sơn Thủy gật đầu: “Chính là người ở Thiên Thần Điện của vực Diệt Vong…”

“Đó là thiên tài, cũng là một kẻ điên!”, Vương Nhất Thánh thì thầm.

“Thiên tài nào mà không phải kẻ điên?”.

Ngu Sơn Thủy nở nụ cười chua chát, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lo âu.

Hi vọng thiên tài trước mặt này… không phải là một kẻ điên.

Dần dần, luồng khí lưu màu lam thẫm trong phòng ngưng tụ lại, xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, hơn nữa không ngừng nén lại.

Cuối cùng…

Ầm!

Một âm thanh khẽ vang lên.

Khí tức màu lam thẫm bỗng nổ tung, hóa thành từng đốm ánh sáng, rơi xuống người Lâm Chính đang ngồi xếp bằng, rồi nhanh chóng hòa vào người anh.

Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt anh tỏa ra thần quang, dường như trong đồng tử có nhật nguyệt đang chiếu rọi, vô cùng thần kỳ.

Hai người thấy thế, lập tức quỳ xuống ôm quyền.

“Chúc mừng đại nhân đột phá!”.

“Vẫn chưa đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, có gì đáng mừng chứ?”.

Lâm Chính mỉm cười xua tay.

“Tuy chưa đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, nhưng cảnh giới hiện giờ của đại nhân chỉ còn cách Lục Địa Thần Tiên một bước chân, ngày bước vào cảnh giới đó cũng sắp tới rồi”, Vương Nhất Thánh cười đáp.

“Đúng vậy, huống hồ thiên phú của đại nhân xưa nay hiếm có, thiết nghĩ dù chúng tôi mất cả đời cũng chưa chắc đạt đến trình độ như đại nhân. Hơn nữa đại nhân còn trẻ mà chỉ còn một bước là đặt chân vào ngưỡng cửa Lục Địa Thần Tiên, đúng là quá giỏi!”, Ngu Sơn Thủy cũng nịnh hót.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.

Bọn họ nghĩ mình là tù binh của Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ không ngừng lấy lòng Lâm Chính, mong không bị anh giết.

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?”.

Lâm Chính kêu lên.

“Chủ tịch Lâm, là tôi, Từ Thiên!”.

“Vào đi”.

“Vâng”.

Từ Thiên đẩy cửa vào, hơi cúi người với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, điện chủ Tử Long Điện đã đến, còn chỉ đích danh muốn gặp cậu. Tôi bảo bà ta đến gặp nhưng bà ta không chịu, hơn nữa còn vô cùng tức giận, đòi cậu phải đến đó bằng được…”

“Điện chủ Tử Long Điện? Long Vương Điện?”.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều biến sắc, dường như nghe thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

“Sao? Hai vị cũng biết về Long Vương Điện hả?”.

Lâm Chính nhìn bọn họ, hỏi.

“Thần y Lâm nói đùa rồi, gần trăm năm nay chúng tôi đi tìm đạo đột phá, đương nhiên đã đi hết trời Nam đất Bắc nội vực ngoại vực, sao lại không biết mấy năm nay Long Vương Điện lớn mạnh như thế nào chứ?”.

“Nghe nói Long Vương Tiêu Thiên Sách là kì tài chưa từng có, xếp thứ chín trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới, dưới tay có bốn điện chủ, thất đại thần soái, 72 chiến thần, ai nấy đều là cao thủ nhất đẳng. Ngoại vực có không biết bao nhiêu thế tộc đối đầu với Long Vương Điện, nhưng đều bị Tiêu Thiên Sách tiêu diệt. Sự tồn tại như vậy có thể nói là danh chấn thế giới!”.

“Vậy cảnh giới hiện giờ của Tiêu Thiên Sách này… là gì?”.

Lâm Chính bỗng hỏi.

“Việc này… chúng tôi cũng không biết, có khả năng không phải là cảnh giới thần tiên, cũng có khả năng là cảnh giới thần tiên. Còn có người nói thực lực của Tiêu Thiên Sách đã trên cả cảnh giới thần tiên, nhưng thuộc hạ nghĩ chắc là đồn thổi thôi”, Ngu Sơn Thủy trầm tư một lát rồi đáp.

“Sao ông lại chắc chắn như vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì thuộc hạ nghe nói Tiêu Thiên Sách này cũng không nhiều tuổi lắm, có lẽ… chỉ hơn đại nhân mười, hai mươi tuổi thôi”, Ngu Sơn Thủy ôm quyền đáp.

Đọc truyện chữ Full