Nếu theo lời Ngu Sơn Thủy, tuổi của vị Long Vương của Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách này khoảng từ bốn mươi đến năm mươi.
Xem ra đang ở giai đoạn trung niên, nhưng với người Cao Võ thì tuổi này không còn quá trẻ.
Phải biết rằng, mấy người Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy đều đã sống hơn một trăm tuổi, giai đoạn này của họ cũng mới chỉ ở bậc trung niên, với thể chất của họ thì sống hơn hai trăm năm cũng được.
“Mấy năm trước người này lập ra Long Vương Điện, xưng bá ngoại vực, chắc chắn là không tầm thường”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó nhìn Từ Thiên: “Bây giờ điện chủ Tử Long Điện đang ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm, điện chủ Tử Long Điện được sắp xếp ở phòng tiếp đón”, Từ Thiên hơi cúi người xuống nói.
“Được, tôi qua đó gặp bà ta một chút”.
Nói rồi Lâm Chính đứng lên đi ra ngoài.
Choang!
Tiếng tách trà vỡ tan tành vang lên.
Thư ký chuyên rót trà hoảng sợ vội lui vào trong góc tường, không dám nói gì.
“Đây là thứ trà gì thế? Có là lợn cũng không uống nổi, vậy mà cũng dám lấy ra tiếp đãi tôi à? Đổi cho tôi! Tôi muốn loại trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng đấy, nghe thấy không?”
Điện chủ Tử Long Điện quát.
Giọng nói cực kỳ nghiêm nghị, sắc mặt thư ký trắng bệch run lẩy bẩy.
Nhưng vừa nghe lại là muốn uống trà Vũ Tiền Long Tỉnh, thư ký bất lực nói: “Xin lỗi bà, chỗ chúng tôi không có loại trà này”.
Dương Hoa vốn dĩ không giàu có gì, nếu không nhờ vào Dịch Tiên Thiên và Bạch Họa Thủy tạo nên sóng lớn từ Thương Minh thì Dương Hoa không đủ để tiếp máu, cho dù là duy trì chi phí y tế bình thường của người bệnh cũng là vấn đề chứ đừng nói là xây nhà.
Thế nên Lâm Chính yêu cầu toàn thể Dương Hoa có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không được lãng phí.
Nếu không phải muốn cải thiện thể chất cho người ở Dương Hoa, tu vi mạnh hơn, thậm chí Lâm Chính sẽ không không yêu cầu nhà ăn bỏ thêm thuốc.
Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không kéo dài lâu, vài đơn thuốc mà trước đó Lâm Chính giao cho Mã Hải đã đăng ký độc quyền, đồng thời nhà máy dược phẩm cũng đã bắt đầu tăng ca sản xuất, không lâu sau sẽ đưa ra thị trường, lúc này đủ mang đến cho Dương Hoa doanh thu lớn.
“Dương Hoa lớn như vậy mà chẳng có trà Vũ Tiền Long Tỉnh à? Lẽ nào các người là ổ ăn xin sao?”
Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.
Sắc mặt mấy người Tần Bách Tùng ở bên cạnh cũng khó coi nhưng lại không dám nói gì.
Châu Thời Vận xấu hổ cười nói: “Mẹ à, mẹ đừng làm khó họ, phần lớn tiền của Dương Hoa đều được dùng để cứu chữa cho bệnh nhân, trị liệu ở đây không cần bệnh nhân phải trả tiền, chi phí chữa bệnh hàng ngày là con số cực lớn, cho nên Dương Hoa cũng không giàu, thật ra có uống Vũ Tiền Long Tỉnh gì đó hay không cũng không quan trọng, đúng không?”
“Sao nào? Con ở đây mới mấy ngày mà đã bắt đầu nghiêng về phía thần y Lâm rồi à?”
Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày.
“Điện chủ, không thể nói như thế, tốt xấu gì thần y Lâm cũng đã cứu bọn con, bọn con sao có thể không biết ơn anh ấy được chứ?”
Châu Mặc nói.
“Đúng đấy điện chủ, hơn nữa bọn tôi nhận ra thần y Lâm này đúng thật là người rất tốt, mỗi ngày học viện Huyền Y Phái đều cứu người chữa thương, cứu chữa cho rất nhiều người, đa phần đều là người dân nghèo khổ. Thế nên điện chủ à, tôi hy vọng người có thể thông cảm cho thần y Lâm”.
Tử Ngải cũng bước đến trước nói.
Sắc mặt điện chủ Tử Long Điện trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy người xung quanh.
Bà ta không biết rốt cuộc thần y Lâm đã dùng thuật pháp gì mà lại làm cho đám mầm non Tử Long Điện vất vả dạy dỗ lại nói giúp cho cậu ta…
Bà ta không nói gì, chỉ nghẹn một bụng tức đợi Lâm Chính đến.
“Thầy!”
Ngay lúc này Tần Bách Tùng nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt mừng rỡ, vội gọi.
Mọi người đều nhìn sang.
“Thần y Lâm”.
“Thần y Lâm”.
“Thần y Lâm”.
Sau một loạt tiếng gọi cung kính vang lên, Lâm Chính bước vào phòng tiếp khách.
Điện chủ Tử Long Điện sầm mặt nhìn theo.
Chỉ cái nhìn đầu tiên đã khiến bà ta sửng sốt.
Tướng mạo Lâm Chính không tầm thường, vì tu vi được nâng cao và dùng thuốc rèn luyện cơ thể trong thời gian dài nên nhìn anh hệt như thiên thần, hai gò má như được cắt gọt tỉ mỉ, hai mắt sáng như sao, nhất là khí chất của anh, cực kỳ đặc biệt như thể chỉ có một phần duy nhất trên thế giới, chỉ đứng ở đó thôi mà như tất cả sinh vật đều vây quanh anh.
“Tướng mạo được đấy!”
Điện chủ Tử Long Điện thầm cảm thán.
“Bà đây là điện chủ Tử Long Điện à? Chào bà, tôi là thần y Lầm”.
Lâm Chính bước đến nói.
“To gan! Thấy điện chủ tại sao lại không quỳ xuống chào?”
Một người bên cạnh quát.
“Đây là quy tắc gì vậy?”
Lâm Chính nhìn người đó hỏi.
“Quy tắc của Tử Long Điện”.
“Vậy theo quy tắc của Dương Hoa tôi thì khi gặp tôi phải quỳ ba lần, lạy chín lạy, các người có lạy không?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Anh…”
Người đó nghẹn lời.
Điện chủ Tử Long Điện giơ tay ra hiệu cho hắn im miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó thản nhiên nói: “Thần y Lâm, kiểu cách của cậu cũng lớn đấy, thế mà lại không ra cửa đón tôi? Cậu xem thường tôi đấy à?”
“Điện chủ nói thế là sao? Tôi chưa từng có ý xem thường bà”.
“Bớt phí lời, tôi thấy rõ ràng là cậu xem thường tôi”.
Điện chủ Tử Long Điện nổi giận.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Theo lý thì từ bề ngoài cho đến tính cách, người có thể làm chủ Tử Long Điện của Long Vương Điện không thể hẹp hòi như vậy, tại sao đối phương lại tức giận chỉ vì mình không ra cửa đón tiếp?
“Mẹ à…”
“Điện chủ…”
Mấy người Châu Thời Vận lên tiếng khuyên bảo, nhưng bị điện chủ Tử Long Điện mắng.
“Câm miệng hết đi, không có chuyện của mấy người”.
Mọi người đều im lặng.
“Điện chủ có gì cứ nói thẳng”.
Lâm Chính suy tư một lúc rồi thấp giọng nói.
Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng trợn mắt nhìn anh: “Thần y Lâm, nể tình cậu cứu con trai tôi, tôi sẽ không so đo chuyện mạo phạm của cậu, hi vọng cậu có thể suy xét kỹ càng chuyện tiếp theo, đừng làm bậy chọc tôi tức giận, hiểu chưa?”
Thì ra là đến để nói chuyện.
Lâm Chính thầm cười nhạo.
Xem ra điện chủ Tử Long Điện này vẫn khá khôn ngoan, trước tiên ra uy để mình ở vị thế cao hơn, sau đó đàm phán với Lâm Chính.
“Điện chủ muốn nói chuyện gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Tôi mong cậu có thể dẫn dắt Dương Hoa sáp nhập Long Vương Điện tôi”.
Điện chủ Tử Long Điện nói thẳng.