TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3830 “CÔ TRIỆU QUÁ LỜI RỒI”.

Một người đàn ông tóc vuốt keo chặn trước mặt hai người.

Người đàn ông mặc áo Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, quần áo phụ kiện trên người ít nhất cũng trị giá hàng chục triệu trở lên, trông tràn đầy phong độ.

“Đinh Dương? Là anh sao?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

“Tiểu Nhu, em biết người này à?”.

Lâm Chính hỏi.

“Đây là đàn anh hồi xưa của em, nhưng không tiếp xúc nhiều”.

Tô Nhu nói.

Đinh Dương có ý với cô nên cố tình tiếp cận cô, nhưng lúc đó Tô Nhu đã có quá nhiều người theo đuổi, cho nên cô cố tình xa lánh Đinh Dương.

Sau đó, Đinh Dương ra nước ngoài du học, thế là không gặp nhau nữa.

Không ngờ lễ kỉ niệm thành lập trường lần này, anh ta lại xuất hiện ở đây.

“Anh Đinh, chào anh”.

Tô Nhu hơi cúi người.

“Tiểu Nhu, lúc nãy em nói em phải đi là ý gì? Em muốn tránh anh à?”.

Đinh Dương nhíu mày, lời nói lại có vẻ rất dịu dàng.

“Anh Đinh, tôi chỉ không muốn để cô Triệu khó xử, cô Triệu đã kể mọi chuyện cho tôi, nhưng tôi đã kết hôn, e là không thể đồng ý với anh”.

Tô Nhu áy náy nói.

“Cái gì? Em kết hôn rồi sao?”.

Định Dương ngạc nhiên, mở to mắt không tin được.

“Tiểu Dương à, chuyện này là do cô, cô không biết Tiểu Nhu đã kết hôn nên mới giới thiệu Tiểu Nhu cho em, lỗi của cô, em đừng trách Tiểu Nhu”.

Triệu Phương tự trách.

Bà biết năng lực của nhà Đinh Dương, với vai trò cô giáo đương nhiên phải che chở học trò của mình. Nếu Đinh Dương vì vậy mà dùng cách gì đó trả thù Tô Nhu thì bà sẽ trở thành kẻ có tội.

Bao năm nay, học trò vì chuyện tình cảm nam nữ mà gây ra chuyện lớn cũng không phải số ít, người vì yêu sinh hận cũng đầy ra, bất kể nam nữ, Triệu Phương sợ nhất là mấy vụ này.

Đinh Dương kinh ngạc một lúc, sau đó mới hoàn hồn lại.

Anh ta nhìn Tô Nhu với ánh mắt phức tạp, nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của cô, sau đó lướt qua Lâm Chính dáng vẻ bình thường ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và phẫn nộ.

“Tiểu Nhu, vì sao em lại gả cho một người bình thường như vậy? Lẽ nào anh không ưu tú bằng anh ta?”.

Đinh Dương tức giận hỏi.

“Anh Đinh, anh rất ưu tú, nhưng tình yêu không phải so ai ưu tú hơn, ai có năng lực hơn, mà là phải xem ai thích hợp với mình hơn. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thật xin lỗi”.

Tô Nhu lại cúi người, có vẻ áy náy.

“Tiểu Nhu, em không có cảm giác gì với anh luôn sao?”.

Đinh Dương cắn răng nói: “Nếu em có chút tình cảm gì với anh, anh không ngại chuyện em đã từng có một đời chồng! Chỉ cần em chịu ly hôn với chồng em, anh có thể cưới em ngay!”.

Lâm Chính nhíu mày, cứ cảm thấy câu này từng nghe qua ở đâu đó.

“Anh Đinh…”.

Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng có vẻ Đinh Dương đã quyết định, hạ giọng nói: “Em không cần trả lời anh ngay. Thế này, tối nay anh sẽ đợi em ở hội trường, em suy nghĩ kỹ thì đến hội trường gặp anh. Dù em có đồng ý với anh cũng được, từ chối anh cũng được!”.

Nói xong, Đinh Dương quay người vội vã rời khỏi văn phòng.

Tô Nhu thở dài, lặng lẽ lắc đầu.

“Tiểu Nhu, Đinh Dương đã nói đến mức đó thì lát nữa em hãy tới hội trường nói rõ ràng với cậu ấy đi”.

Triệu Phương bất đắc dĩ: “Cô thật sự có lòng tốt mà lại làm hỏng chuyện rồi”.

“Cô Triệu, đây không phải lỗi của cô, chỉ trách em không kịp thời thông báo chuyện này cho mọi người”, Tô Nhu cười gượng.

“Em hiểu cho cô thì tốt quá. Đây là chồng em à? Chào cậu, thật sự xin lỗi vì đã làm cậu không vui”, cô Triệu hơi áy náy nói.

“Cô Triệu quá lời rồi”.

Lâm Chính khẽ gật đầu, không nói gì hơn, nhưng sau đó anh nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi: “Cô Triệu, nơi tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường là ở đâu?”.

“Ở hội trường”.

Cô Triệu nói.

Đọc truyện chữ Full