TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3831 “VẪN LÀ MÙI VỊ NGÀY XƯA”.

Rời khỏi văn phòng, Lâm Chính rơi vào trầm tư.

Tô Nhu thấy anh đầy tâm sự, không kìm được hỏi: “Anh lo Đinh Dương sẽ giở trò gì ở hội trường sao?”.

“Nhìn bộ dạng anh ta có vẻ không định bỏ cuộc. Tiểu Nhu, em cẩn thận một chút thì hơn”, Lâm Chính nói.

“Anh yên tâm, em không có cảm giác gì với anh ta, thật ra ngày xưa em từ chối người như anh ta không đến một nghìn lần thì ít nhất cũng đã tám trăm lần. Sớm biết vậy đã không đến tham gia lễ kỉ niệm trường rồi, quả nhiên rắc rối quá nhiều”.

“Vợ anh đúng là đầy sức hút”.

“Chứ sao, em là hoa khôi trường liên tục bốn năm đại học mà”.

Tô Nhu hiếm khi kiêu ngạo một lần.

Nhìn dáng vẻ tươi tắn của cô, Lâm Chính không khỏi đưa tay lướt nhẹ qua mũi cô.

Cảnh này vừa khéo lọt vào mắt hai sinh viên đi ngang qua, Tô Nhu lập tức đỏ mặt, đấm nhẹ Lâm Chính một cái.

Động tác thân mật ấy lại khiến Lâm Chính không quen.

Xem ra bộ đồng phục trường này đã có tác dụng.

“Đúng rồi, đi thôi, em dẫn anh đi dạo!”.

Tô Nhu đột nhiên nghĩ tới gì đó, kéo tay Lâm Chính đi dạo quanh vườn hoa của trường.

“Năm xưa em ở ký túc xá bên đó, không ngờ mấy năm trôi qua, ký túc xá sửa lại suýt thì nhận không ra”.

“Còn thư viện, năm bốn đại học, em ở thư viện nhiều nhất. Em vốn định thi nghiên cứu sinh, nhưng ông nội lại gọi em về nhà, em chỉ đành bỏ dở”.

Tô Nhu đầy vẻ hối tiếc.

Chuyện sau đó Lâm Chính biết, ông nội Tô Nhu gọi cô về là để gả cho anh.

“Nói vậy là anh gián tiếp làm em không thi được nghiên cứu sinh rồi?”.

Lâm Chính cười nói.

“Chủ yếu là sau đó em cũng lười, nếu không, muốn thi nghiên cứu sinh thì thi lúc nào không được?”.

Tô Nhu cười nói, xem như an ủi bản thân.

“Chắc lễ kỉ niệm trường sẽ tổ chức vào buổi tối, còn lâu mới tới giờ. Lâm Chính, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi! Năm bốn đại học em thường hay ăn Teppanyaki (món nướng áp chảo trên tấm sắt) rất ngon! Hi vọng không đổi đầu bếp”.

“Được!”.

Hai người dắt nhau đi tới nhà ăn số 1.

Bây giờ đã là một giờ, qua giờ cao điểm dùng bữa, sinh viên trong nhà ăn không nhiều.

Tô Nhu cầm thẻ ăn mà nhà trường chuẩn bị cho các cựu sinh viên trở về trường, đi đến trước một cửa sổ, đưa thẻ tới, cười nói: “Ông ơi, cho cháu Teppanyaki!”.

“Ồ? Cháu là… cháu Tô à?”.

Đầu bếp đẩy kính lên, ngạc nhiên hỏi.

“Ông còn nhớ cháu ạ?”.

“Sao không nhớ được chứ? Năm xưa cháu đến ăn cơm toàn là nam sinh vây quanh! Chậc chậc chậc, con bé này mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp”.

Đầu bếp cười ha ha nói.

Tô Nhu lúng túng cười cười.

“Món như cũ phải không?”.

“Vâng ạ, nhưng mà cho cháu hai phần”.

“Hai phần? Cháu có bạn trai rồi sao?”.

Đầu bếp đó sửng sốt, hỏi.

“Không phải ạ”.

“Thế cháu trai ông còn cơ hội không?”.

“Ông à, cháu kết hôn rồi!”.

Tô Nhu cười xấu hổ.

“Tiếc quá, tiếc quá…”.

Đầu bếp thở dài, vội vàng nấu món ăn.

Không lâu sau, hai phần Teppanyaki trang trí tinh xảo được Tô Nhu bưng ra chỗ ngồi.

Đầu bếp rõ ràng rất quan tâm Tô Nhu, làm khẩu phần ăn rất nhiều.

Tô Nhu thưởng thức, cười híp mắt.

“Vẫn là mùi vị ngày xưa”.

“Mùi vị ngon lắm”.

Lâm Chính cũng gắp một miếng, mỉm cười nói.

Nhìn dáng vẻ của Tô Nhu, trong lòng Lâm Chính không khỏi dâng lên cảm xúc đặc biệt.

Anh hi vọng thời gian dừng lại vào giây phút này.

Không có sát phạt, không có chém giết.

Không có lừa gạt đấu đá nhau.

Nhưng hiện thực rốt cuộc vẫn là hiện thực.

Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, ăn thật ngon miệng.

Đúng lúc đó, hai bóng người đi đến trước bàn.

“Ê? Hai người làm gì đấy? Có biết xấu hổ không? Dám giành chỗ ngồi của chúng tôi?”.

Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt đặt đĩa ăn lên bàn, tức giận quát.

Đọc truyện chữ Full