“Á! Ui chao…”.
Người đàn ông đau đớn ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Người phụ nữ liên tục kêu lên oai oái.
Bảo vệ trong trường vội vàng chạy đến, lập tức sơ tán sinh viên, khống chế hiện trường.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai cho phép các em đánh nhau ở đây?”.
Thầy giáo phụ trách an ninh trong trường nổi giận quát lên.
“Thầy Hồ! Thầy nghe em giải thích”.
Tô Nhu vội vàng tiến lên, nói.
“Em là… em Tô?”.
Thầy Hồ sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc: “Em đến tham dự lễ kỉ nệm thành lập trường sao?”.
“Vâng”.
“Vậy chuyện này là sao? Lễ kỉ niệm đang yên lành, sao các em lại đánh nhau? Em báo đáp trường như thế đấy sao?”, thầy Hồ hỏi.
“Thầy, chúng em chỉ là tự vệ, không có gây sự, chuyện là thế này!”.
Tô Nhu vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra.
Thầy Hồ nghe vậy thì nhíu mày.
Ông ta biết Tô Nhu, cũng biết cô là một sinh viên tốt, vô duyên vô cớ sao lại gây sự?
Ông ta cũng biết gã béo ngã dưới đất, ngày xưa gã béo này đi học không ít lần gây sự, do đó thầy Hồ cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Chuyện đã vậy thì em và chồng em mau đi đi, cũng đừng tham dự lễ kỉ niệm trường nữa! Quay về sớm đi”.
Thầy Hồ nói.
“Vì sao?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Ông kia, ông mà dám thả bọn họ đi, tôi sẽ không tha cho ông! Tôi nhất định sẽ nói cậu tôi đuổi việc ông! Sau này ông đừng nghĩ tới chuyện làm ở trường nữa!”.
Gã béo ở dưới đất dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lên tiếng mắng chửi.
Tô Nhu biến sắc, nhìn sang tên béo, vội hỏi: “Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện là sao? Người này… là ai?”.
Thầy Hồ chần chừ, không khỏi thở dài: “Cậu ta là Ngụy Địch Luân, cậu của cậu ta là Trịnh Minh Vỹ, thuộc ban giám hiệu nhà trường…”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Tiểu Nhu, mau đi đi! Bây giờ em xem như đã đắc tội với thầy Trịnh, ở lại đây chỉ thêm loạn cho thầy, em và chồng em về đi, thầy sẽ xử lý chuyện còn lại”.
Thầy Hồ nói.
“Nhưng em đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù thầy, em không thể đi được, em làm thì em chịu! Em ở lại đây gánh chịu hậu quả!”.
Tô Nhu nghiến răng, kiên định nói.
Lâm Chính sờ cằm, nhíu mày.
Không biết vì sao anh có cảm giác như đã nghe thấy cái tên Trịnh Minh Vỹ ở đâu đó…
“Lâm Chính, hay là anh về trước đi!”.
Tô Nhu quay lại nói với Lâm Chính.
“Em ngốc à, anh là chồng em, chẳng lẽ lại bỏ rơi em mà đi?”.
Lâm Chính nhoẻn miệng cười, sau đó nói với thầy Hồ: “Chuyện này nên xử lý thế nào thì thầy cứ xử lý như thế, không cần vì việc riêng, như vậy không tốt cho thầy lẫn chúng tôi”.
Thầy Hồ nghe vậy không khỏi vui mừng: “Tiểu Nhu, em tìm được một người chồng tốt đấy! Không tệ, không tệ! Nhưng có đôi lúc vẫn phải biết cách ứng biến một chút”.
“Thầy Hồ, tôi cảm thấy chuyện này không cần phải ứng biến, bọn họ gây sự trước, tôi tin thầy Trịnh cũng là người công chính, ai đúng ai sai ông ấy sẽ tự có phán đoán!”.
Lâm Chính nói.
“Được thôi, vậy thì báo cậu tôi đến xem xem, chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai”.
Ngụy Địch Luân nằm dưới đất nhếch miệng cười, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Minh Vỹ.
Biết cháu mình bị đánh, Trịnh Minh Vỹ cấp tốc dẫn người đến nhà ăn số 1.
Vừa vào nhà ăn đã thấy Ngụy Địch Luân nằm dưới đất kêu khóc thảm tiết, dáng vẻ thê thảm.
“Địch Luân!”.
Trịnh Minh Vỹ sốt ruột hét lên, vội vàng chạy tới.
“Cậu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mà không đến, cháu bị người ta đánh chết mất!”.
Ngụy Địch Luân nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.
“Ai to gan như vậy, dám đánh cháu của tôi? Thầy Hồ, thầy cũng ở đây à? Thầy ở đây làm gì, cứ trơ mắt nhìn Địch Luân bị đánh vậy sao? Mặc dù Địch Luân đã tốt nghiệp, nhưng nó cũng từng học ở trường này, thầy không biết bảo vệ nó sao?”.
Trịnh Minh Vỹ tức giận quát.
“Chuyện này… Thầy Trịnh, thầy hãy nghe tôi kể chuyện xảy ra!”.
Thầy Hồ cực kỳ bất lực.
“Còn có gì để nói nữa? Hai người kia chạy vào trường hành hung, đánh tôi chưa nói, còn đánh cả bạn gái tôi! Ông là thầy giáo phụ trách an ninh trong trường, không xử phạt bọn họ lại còn giúp đỡ bọn họ! Ông là đồng phạm của bọn họ! Ông còn muốn giảo biện sao?”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào thầy Hồ, căm phẫn hét lên.
“Thầy còn giúp cả hung thủ?”.
Trịnh Minh Vỹ sầm mặt, đứng dậy lạnh lùng nói.
“Thầy Trịnh, thầy nghe tôi giải thích…”.
Thầy Hồ vội nói.
“Không cần giải thích nữa, thầy cứ nói tôi nghe hung thủ ở đâu?”.
Trịnh Minh Vỹ lạnh lùng nói.
“Cậu, chính là đôi nam nữ kia!”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, tức giận chửi mắng.
Trịnh Minh Vỹ giận không có chỗ phát tiết, nhìn lướt sang hai người họ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu và Lâm Chính, Trịnh Minh Vỹ giật mình, mắt mở to.
“Thầy Trịnh, chuyện không phải như vậy…”.
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Trịnh Minh Vỹ đứng sững tại chỗ, nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại ngơ ngác chuyển ánh mắt sang phía bên kia.
Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh, hai chân ông ta nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Minh Vỹ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thầy Trịnh, thầy không sao chứ?”.
Thầy Hồ nhíu mày.
“Chuyện đó… Này em… em tên Tô Nhu phải không?”.
Trịnh Minh Vỹ không để ý tới thầy Hồ, mà là cẩn thận hỏi.
“Vâng ạ, thầy Trịnh biết em sao?”.
Tô Nhu cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện thầy giáo quen biết cô cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao thầy Trịnh lại biết cô?
Trịnh Minh Vỹ không giải thích, mà thận trọng nhìn sang Lâm Chính.
“Em Tô, người này là…”.
“Thầy Trịnh, đây là chồng em, Lâm Chính!”.
Tô Nhu nói.
“Vậy là… cậu ta họ Lâm?”.
“Vâng, có gì không ạ?”.
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Giây sau, Trịnh Minh Vỹ quay người tát cho cháu mình một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát vang vọng khắp nhà ăn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.