Đám đông há mồm trợn mắt tưởng mình nhìn nhầm. Cả hiện trường im phăng phắc.
Ngụy Địch Luân cũng bàng hoàng ôm mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói bằng giọng run rẩy.
"Cậu, tại sao cậu lại đánh cháu?”
“Đánh chết cái đồ vô dụng thì có”, Trịnh Minh Vỹ chửi lớn, tung tay đạp chân.
“Ây da. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa cậu”, Ngụy Địch Luân ôm đầu chạy lòng vòng.
Cô gái trang điểm đậm trố tròn mắt đứng bất động, không dám lên tiếng. Ngụy Địch Luân bị đánh sưng húp mắt, sắp bất tỉnh nhân sự, thầy Hồ thấy vậy bèn vội vàng lao lên ngăn lại.
Vốn tưởng có thầy Hồ thì Trịnh Minh Vỹ sẽ dừng lại, không ngờ ông ta càng đánh hăng hơn, cứ đấm túi bụi, vừa đánh vừa liếc nhìn động thái của Lâm Chính. Dường như chỉ khi nào Lâm Chính lên tiếng thì ông ta mới dừng lại.
“Thầy Trịnh, đừng đánh nữa, còn đánh là sẽ xảy ra án mạng đấy”, Tô Nhu thực sự không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Tô Nhu lên tiếng, Lâm Chính cũng nói theo: “Được rồi ông Trịnh, đừng đánh nữa, nếu không truyền ra ngoài lại không hay”.
Nghe thấy vậy Trịnh Minh Vỹ khẽ thở phào và dừng lại, nói với ông Hồ: “Ném cái thứ không ra thể thống này ra khỏi trường học. Có cái thể loại này trong trường là một sự sỉ nhục. Từ nay về sau, không được cho nó bước vào trường của chúng ta nữa”.
“Hả?”, thầy Hồ bàng hoàng.
Những người có mặt đều không dám tin. Thái độ của ông Trịnh với Ngụy Địch Luân có phải là gay gắt quá không? Dù là học sinh bình thường thì cũng không nên trừng phạt như vậy chứ.
“Thầy Trịnh đúng là công ty phân minh. Thật khiến người khác phải bái phục”, thầy Hồ lên tiếng.
Ông ta vốn tưởng ông Trịnh sẽ bảo vệ Ngụy Địch Luân bằng mọi giá. Giờ xem ra ông ta đã nghĩ nhiều rồi. Ông Hồ bỗng cảm thấy áy náy. Những người khác cũng đồng loạt giơ ngón cái lên.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì địa vị của ông Trịnh sẽ tăng lên rất nhiều. Thế nhưng ông Trịnh vốn không quan tâm tới chuyện này. Giờ ông ta chỉ nghĩ tới Lâm Chính
Thấy phản ứng đó của ông ta, Lâm Chính thực ra cũng đoán ra là ông ta nhận ra mình nhưng anh cũng mặc kệ.
Ngụy Địch Luân nhanh chóng bị đuổi ra khỏi trường.
“Bạn học Tô không sao chứ?”, Trịnh Minh Vỹ hỏi bằng vẻ quan tâm.
“Em...không sao, cảm ơn thầy Trịnh”, Tô Nhu lúng túng, cố nặn ra nụ cười.
“Không sao là tốt rồi. Em là học sinh của trường, dù đã tốt nghiệp thì vẫn là một phần tử ở đây. Thầy là chủ tịch hội đồng trường, sẽ không để học sinh của mình bị hại. Một đứa như Ngụy Dịch Luân không thể nương tay. Nếu như em còn bị ai ức hiếp thì nhất định phải nói với thầy, thầy sẽ ra mặt thay em trị bọn chúng”, Trịnh Minh Vỹ vỗ ngực.
“Cảm ơn thầy”, Tô Nhu tỏ ra cảm động.
Sau khi an ủi Tô Nhu, Trịnh Minh Vỹ vội vàng rời đi. Lúc đi còn thận trọng nhìn Lâm Chính. Thấy anh gật đầu, ông ta mới cảm thấy yên tâm.
“Thật không ngờ chủ tịch Trịnh lại quan tâm tới học sinh như vậy. Em nghĩ mọi người hiểu nhầm về ông ấy nhiều”, Tô Nhu nhìn Trịnh Minh Vỹ và lên tiếng.
“Đúng vậy, hi vọng ông ta có thể luôn thể hiện được như thế”.
Lâm Chính mỉm cười: “Một bữa cơm mà bị làm thành ra như thế. Đúng là xui xẻo”.
“Không sao, Lâm Chính. Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi”, Tô Nhu cười nói.
“Được”.