TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3843 “TRONG THẺ CÓ BAO NHIÊU TIỀN?”.

Sau khi rời khỏi hội trường, người đàn ông mặc vest không đưa Lâm Chính đến chỗ chiếc Bentley, mà lại dẫn anh đi tới giảng đường không người ở bên cạnh.

Lâm Chính nhíu mày, bình thản nói: “Này anh, chẳng phải xe của anh đỗ ở bên kia sao?”.

“Anh cứ đi theo tôi là được”.

Đối phương không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nói gì nữa.

Sau khi vào giảng đường, lập tức có mấy bóng người nhanh chóng đóng cửa lại.

Lâm Chính vẫn không biến sắc, cho đến khi bị đối phương đưa tới phòng báo cáo học thuật ở tầng một mới dừng lại.

Lúc này, một ông lão gầy gò đang ngồi ngay ngắn trong phòng báo cáo học thuật.

Tay ông lão đang xoắn hai quả cầu, mặc Đường trang màu xám, đôi mắt đục ngầu lặng lẽ nhìn chiếc bảng đen trước mặt, rơi vào trầm tư.

Sau khi Lâm Chính bước vào, đối phương cũng không nhìn anh lấy một cái.

“Ông Hà, người đã đến ạ”.

Người dẫn đường cho Lâm Chính đi tới trước mặt ông lão, hơi cúi người nói.

“Ừ”.

Lúc này ông lão mới hoàn hồn, quay sang nhìn Lâm Chính.

“Chàng trai, cậu tên là gì?”, ông lão bình tĩnh hỏi.

“Ông bảo người đưa tôi đến đây mà ngay cả tôi là ai, tên là gì cũng không biết sao?”.

Lâm Chính tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, lấy bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu, bình thản nói: “Ông làm việc như vậy liệu có qua quýt quá không?”.

“Cậu nói đúng, tôi không nên hỏi thân phận của cậu, dù sao cũng không cần thiết”.

Ông lão dừng việc xoắn hai quả cầu, bình thản đáp: “Vậy tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa, lần này gọi cậu đến là có chuyện muốn nói với cậu! Hi vọng cậu có thể thức thời, nếu không e là kết cục của cậu sẽ khá thê thảm!”.

“Chuyện gì?”.

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Là chuyện liên quan đến vợ cậu, cậu chủ của chúng tôi nhìn trúng vợ cậu, hi vọng bắt đầu từ bây giờ, cậu đừng xuất hiện trước mặt vợ cậu nữa. Đây là năm triệu tệ, cậu cầm tiền rồi sẽ có người sắp xếp cho cậu rời khỏi Long Quốc, ra nước ngoài mà hưởng thụ đi!”.

Ông lão phất tay, người đàn ông mặc vest ở bên cạnh lập tức lấy một chiếc vali xách tay ra, đặt trước mặt Lâm Chính, rồi mở ra.

Trong chiếc vali xách tay toàn là tiền mặt khiến người ta hoa mắt.

Lâm Chính không khỏi sửng sốt, nhìn chiếc vali, rồi lại nhìn chiếc thẻ ngân hàng mình chuẩn bị để đối phó với những người này, có chút cạn lời.

“Sao? Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy à?”.

Ông lão mỉm cười.

“Thế này đi, chuyện nào ra chuyện đó, tôi là người ân oán rõ ràng, nợ nần cũng phải phân chia rạch ròi. Trước đó đúng là tôi giẫm hỏng xe của các ông, để tôi đền tiền sửa chữa trước đi!”.

Lâm Chính đưa thẻ cho người áo đen ở bên cạnh, bình thản nói: “Chắc là chiếc Bentley đó trị giá bốn triệu tệ nhỉ? Anh mang thẻ đi quẹt đi!”.

Người áo đen ngạc nhiên, nhìn về phía ông lão.

Ông lão nhíu mày: “Xem ra cậu chê ít tiền rồi”.

“Không không không, số tiền này… nhiều thật, chỉ là tôi tính toán rõ ràng, giải quyết xong chuyện của chiếc xe thì chúng ta hãy nói tiếp chuyện này”.

Lâm Chính mỉm cười đáp.

Ông lão hừ một tiếng, vung tay lên: “Lấy của cậu ta một triệu tệ! Sau đó nhân mười lần! Cho cậu ta 50 triệu tệ!”.

Người áo đen lập tức lấy một chiếc máy POS ra, cầm lấy thẻ của Lâm Chính, quẹt một cái, rồi lấy một chiếc thẻ ra đặt trước mặt anh.

“Xem ra cậu cũng có chút tiền, chuyện chiếc xe đã được giải quyết, cậu cũng nên nhận 50 triệu tệ này rồi nhỉ?”.

Ông lão hừ mũi nói.

“Sao ông không xem trong thẻ của tôi còn bao nhiêu tiền?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Ông lão sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, ngập ngừng một lát rồi nháy mắt với người bên cạnh.

Người áo đen lại quẹt thẻ lần nữa, sau đó bấm kiểm tra số dư, một lát sau, anh ta trợn tròn mắt.

“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”.

Ông lão trầm giọng hỏi.

“Chục, trăm, nghìn, chục nghìn… Đại sư, một… một tỉ tệ…”

Người áo đen lắp bắp đáp.

“Cái gì?”.

Ông lão biến sắc.

Đọc truyện chữ Full