TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3844 "ĐINH DƯƠNG?".

Có thể mang theo một chiếc thẻ ngân hàng có số dư một tỉ tệ thì sao có thể là người bình thường chứ?

Ông lão lập tức đánh hơi được sự khác thường.

Sợ là lần này cậu chủ ăn phải trái đắng rồi.

Ông ta đứng phắt dậy, sắc mặt nghiêm túc, đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Rốt cuộc cậu là ai?".

"Chẳng phải các ông đã biết rồi sao?".

Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, bình thản nói.

Ông lão sửng sốt, bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức lao tới chỗ chiếc máy POS, đẩy người áo đen ra để kiểm tra thông tin thẻ.

Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.

"Thẻ... thẻ của công ty Dương Hoa? Đây là thẻ của Dương Hoa?".

Ông ta ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Cậu... cậu là thần y Lâm... của Dương Hoa Giang Thành?".

Ở Dương Hoa, ngoài Mã Hải ra thì chỉ có thần y Lâm sở hữu chiếc thẻ này.

Nhưng Mã Hải đã nhiều tuổi rồi, sao có thể trẻ như người trước mặt này chứ? Vậy thì chỉ còn một khả năng!

Người này... chính là thần y Lâm!

"50 triệu tệ đối với tôi vẫn còn quá ít, các ông có thể nhân thêm bao nhiêu lần nữa?".

Lâm Chính đứng lên, nhìn chằm chằm ông lão nói.

Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, nhỏ giọng đáp: "Thần y Lâm, là chúng tôi đường đột, mạo phạm đến cậu, mong cậu tha thứ... Mong cậu tha thứ..."

Đối với Dương Hoa khổng lồ thì 50 triệu tệ chỉ là cọng lông, dùng số tiền này để mua chuộc thần y Lâm? Đó chẳng phải là sỉ nhục người ta sao?

Hơn nữa, bây giờ còn một chuyện nghiêm trọng hơn.

Hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, quay sang khẽ gầm lên: "Mau, mau kéo cậu chủ quay lại, đừng để cậu ấy làm chuyện gì! Nhanh lên!".

Người bên cạnh sửng sốt, lập tức lao ra khỏi phòng báo cáo.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn chằm chằm ông lão: "Cậu chủ của các ông là ai?".

"Thần y Lâm, việc này..."

"Sao? Định giấu tôi à?".

Khí tức của Lâm Chính tỏa ra.

Ầm!

Một luồng khí tức tàn bạo giáng xuống, suýt nữa khiến xương cốt toàn thân ông lão bị chấn động vỡ nát.

Ông ta run lên bần bật, vội vàng quỳ xuống: "Thần y Lâm tha mạng! Thần y Lâm tha mạng! Cậu chủ của chúng tôi... tên là Đinh Dương..."

"Là anh ta?".

Ánh mắt Lâm Chính trở nên dữ tợn, lập tức xoay người rời khỏi phòng báo cáo.

Cùng lúc đó.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đèn đóm trong hội trường bất ngờ tắt ngóm, cả hội trường trở nên tối om.

Các sinh viên đang ồn ào cũng im bặt.

Mọi người kinh ngạc nhìn xung quanh, trong lòng vừa mong đợi vừa hưng phấn.

Buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường sắp bắt đầu sao?

Có người nhìn lén điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Hình như... vẫn chưa đến giờ kỉ niệm ngày thành lập trường mà?

Đúng lúc này.

Tách!

Một chùm đèn sáng được bật lên, chiếu thẳng vào sân khấu ở hội trường.

Một chàng trai mặc vest trắng, tay cầm bó hoa hồng, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Cả hội trường vang lên tiếng hét chói tai.

"Đinh Dương?".

Tô Nhu nhìn chàng trai kia với vẻ mặt khó hiểu, kêu lên thất thanh.

"Sao lại là tên này? Anh ta định làm gì vậy?".

Văn Tịnh ở bên cạnh cũng ù ù cạc cạc.

Nhưng nhìn kiểu ăn mặc và hành động của Đinh Dương thì rõ ràng là muốn tỏ tình.

Chỉ thấy Đinh Dương cầm micro, nói đầy thâm tình: "Chào các bạn học, tôi tên Đinh Dương, là sinh viên tốt nghiệp khóa 18. Hôm nay, tôi muốn mượn sân khấu của lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, thổ lộ tiếng lòng với người tôi yêu!".

Giọng nói du dương vang khắp hội trường.

Các sinh viên đều hoan hô ầm ĩ.

Tô Nhu biến sắc, cảm thấy không ổn.

Đọc truyện chữ Full