TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3846 "MÀY CŨNG XỨNG VỚI TÔ NHU SAO?".

Ánh mắt của tất cả các cô gái đều bị biển hoa này thu hút.

Không biết tại sao, vào giờ phút này, cô gái nào cũng cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, thậm chí còn có chút khó thở.

“Lãng… lãng mạn quá!”.

“Trời ơi, nếu có chàng trai nào chịu chuẩn bị lễ cầu hôn như thế này cho tôi, cho dù người đó là tên ăn mày thì tôi cũng đồng ý!”.

“Bạn học Tô thật là hạnh phúc!”.

“Nếu bạn trai tôi có thể làm được một nửa như bạn học Đinh… À không, chỉ cần bằng một phần ba, một phần tư thôi… là tôi đã mãn nguyện rồi”.

“Chắc là bây giờ bạn học Tô đang cảm động đến mức tan chảy rồi nhỉ?”.

“Không biết cô ấy có tan chảy không, nhưng tôi thì tan chảy rồi…”

Không ít bạn học nữ hú hét ầm ĩ, ai nấy hưng phấn kích động, cứ như người được cầu hôn là bọn họ vậy.

Các sinh viên nam ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.

Bọn họ nhìn phản ứng của các bạn học nữ, cảm thấy hình như bọn họ có chút quá khích thì phải.

“Tiểu Nhu, đồng ý đi! Đồng ý đi!”.

Đúng lúc này, hơi thở của Văn Tịnh bỗng trở nên gấp gáp, hưng phấn thúc giục.

Tô Nhu sửng sốt nhìn về phía Văn Tịnh.

Chỉ thấy sắc mặt Văn Tịnh đỏ bừng, hai mắt sáng rực, dáng vẻ kích động.

“Văn Tịnh, cậu sao vậy?”.

Tô Nhu kỳ quái hỏi, cũng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, tim đập thình thịch, dường như ngay cả máu tươi trong người cũng đang sôi lên.

Trong lòng cô vô cớ xuất hiện cảm giác kích động.

Chuyện gì thế nhỉ?

Tại sao… cô lại trở nên kỳ lạ như vậy?

Tô Nhu càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn về phía biển hoa kia.

Chỉ thấy biển hoa đẹp đến mức vô thực, hơn nữa chỉ một ánh nhìn đã có thể khiến người ta chìm đắm trong đó, khó mà dứt ra được.

Kỳ lạ quá!

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Tô Nhu cảm thấy cơ thể là lạ, rất muốn rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Đinh Dương bỗng lên tiếng: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.

Dường như giọng nói này lại càng khiến trái tim của Tô Nhu đập nhanh hơn, khiến máu trong người cô sôi lên sùng sục.

Cô ôm lấy đầu, há miệng định lên tiếng, nhưng rồi lại vội vàng ngậm chặt.

Ánh mắt Đinh Dương trở nên lạnh lùng, lại hét lên đầy thâm tình: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.

“Không… Đinh Dương, anh đừng nói nữa, đầu tôi… đau quá…”

Tô Nhu lùi lại liên tục, có chút đứng không vững.

Đinh Dương không hề có ý dừng lại, mà liên tục hét lên đầy thâm tình.

“Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.

“Tiểu Nhu, lấy anh nhé?”.

“Tiểu Nhu…”

Mỗi tiếng gọi như bùa thúc giục, khiến Tô Nhu như muốn sụp đổ.

Hai tay Tô Nhu khẽ run lên, đôi môi cũng không khỏi run rẩy, cô ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt có chút đỏ ngầu.

Cô bỗng cảm thấy người trước mặt mình rất khác lạ.

Đinh Dương trước mặt bỗng trở nên méo mó, rồi biến thành Lâm Chính…

Chuyện gì thế này?

Người cầu hôn cô là Lâm Chính?

Đôi mắt Tô Nhu trở nên mờ mịt, đầu óc hỗn loạn.

Dường như cô đã gặp ảo giác.

Sắp thành công rồi!

Đinh Dương thấy thế thì mừng rỡ, đang định kêu lên tiếng nữa để chấm dứt chuyện này.

Nhưng đúng lúc Tô Nhu định mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Cô ấy là vợ tôi, sao có thể lấy anh được?”.

Hơi thở của Đinh Dương trở nên run rẩy, nhìn về phía âm thanh.

Chỉ thấy Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới, ôm Tô Nhu vào lòng.

“Anh!”.

Đinh Dương đứng phắt dậy, tức điên lên.

Tô Nhu nhào vào lòng Lâm Chính, ôm chặt lấy anh, run rẩy nói: “Lâm Chính, em… em cảm thấy rất đau đầu, chuyện này là sao vậy? Em… rốt cuộc em bị làm sao thế?”.

Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nhìn biển hoa kia, rồi lại nhìn dáng vẻ của không ít cô gái trong hội trường, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Anh lấy châm bạc ra, bất ngờ đâm vào cần cổ trắng nõn của Tô Nhu.

Tô Nhu thở dài một tiếng, cơn đau đầu lập tức biến mất, trở lại như bình thường.

“Những bông hoa này có độc!”.

Lâm Chính lạnh lùng đáp.

“Cái gì?”.

Tô Nhu cả kinh, nhìn biển hoa với ánh mắt không thể tin được, rồi lại nhìn Đinh Dương. Cô nghĩ lại cơn đau đầu và ảo giác mới xuất hiện lúc trước, cảm thấy rất không bình thường, sợ hãi nói: “Đây là hoa gì mà lại có độc thế?”.

“Nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đây là hoa ảo giác! Độc tính của chúng rất nhẹ, có thể phát tán thông qua hương hoa, hơn nữa… chỉ có hiệu quả đối với phái nữ”.

"Cái gì? Lẽ nào bọn chúng là thôi...", Tô Nhu biến sắc.

"Em yên tâm, loại hoa này không có hiệu quả đó, công hiệu chính của nó là ảnh hưởng đến tâm trí con người, đồng thời khiến người ta luôn trong trạng trái vô cùng hưng phấn, đến mức xuất hiện ảo giác", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Hóa ra là vậy..."

Tô Nhu lập tức hiểu ra.

Cô mơ hồ nhớ lại vừa nãy khi Đinh Dương cầu hôn, hình như cô nhìn nhầm anh ta thành Lâm Chính, đang định đồng ý. Cũng may Lâm Chính xuất hiện kịp thời, nếu không sợ là anh ta đã thành công.

Tuy thứ này không có hiệu quả xui khiến dục vọng, nhưng nếu cô sinh ra ảo giác, coi Đinh Dương là Lâm Chính, thì chẳng phải sẽ để Đinh Dương được như ý sao?

Tô Nhu nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi.

"Họ Lâm kia! Mày còn không cút đi? Lẽ nào số tiền kia còn chưa đủ?".

Thấy Lâm Chính ra mặt làm hỏng chuyện tốt của mình, Đinh Dương nổi giận, trầm giọng quát.

"Tôi hỏi anh, anh thực sự có ý đồ với vợ tôi sao?".

Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bình thản hỏi.

"Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?".

Đinh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.

Trong mắt anh ta, Lâm Chính chính là một kẻ nhà quê không biết chui từ đâu ra.

Anh ta còn định chửi tiếp, nhưng đúng lúc này, ông lão dẫn theo mấy người áo đen xông tới.

Ông ta bịt miệng Đinh Dương lại, run rẩy kêu lên: "Cậu chủ, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!".

"Cút!".

Đinh Dương đã bị Lâm Chính chọc giận hoàn toàn, anh ta đẩy ông lão ra, chỉ tay vào mũi Lâm Chính chửi bới: "Thằng chó chết, tao nói cho mày biết! Sớm muộn gì Tô Nhu cũng là người phụ nữ của tao, nếu mày thức thời thì tránh xa Tô Nhu cho tao! Nếu không tao sẽ cho người đánh gãy tay chân mày, cho mày không còn thấy mặt trời ngày mai nữa!".

Ông lão nghe thấy thế, sắc mặt liền xám ngoét.

Đọc truyện chữ Full