“Anh nói gì cơ?”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, con ngươi lóe lên sự hung ác.
Tô Nhu đứng bên cạnh thấy thế, cô lo Lâm Chính sẽ xô xát với Đinh Dương nên vội vàng ngăn cản: “Lâm Chính, đừng so đo với loại người thấp hèn này, chúng ta không chọc vào được chẳng lẽ còn không né tránh được sao? Chúng ta đi là được rồi!”
“Muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu!”
Đinh Dương lạnh nhạt quát, anh ta vung tay lên, người đàn ông mặc vest lại ngăn cản hai người.
“Anh tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ hai người lại muốn đi à? Tô Nhu, hôm nay mặc kệ như thế nào, em cũng phải ở lại đây! Nghe đây, em chỉ có một lựa chọn duy nhất! Ngay lập tức đồng ý với anh, làm người phụ nữ của anh! Nếu không hai người đừng hòng rời khỏi đây!”
Đinh Dương hung dữ nói, anh ta đã thẹn quá hóa giận.
Anh ta mất số tiền rất lớn mới tạo ra biển hoa này.
Mục đích chính là muốn Tô Nhu ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ sự việc hỏng bét, tiền đã tiêu rồi, còn mất hết thể diện, nhưng lại không chiếm được người, làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?
Cho dù hôm nay thế nào cũng phải bắt người đàn bà này trả lời thỏa đáng cho anh ta.
Bằng không anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Đinh Dương đang nổi giận hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ bây giờ của ông lão phía sau.
Cả người ông lão run lên bần bật, mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt già nua nhuốm đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng ông ta không nhịn nổi nữa, quát lớn với vệ sĩ đang ngăn cản Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tránh ra cho tôi”.
Cả đám vệ sĩ hoảng sợ, toàn bộ tự giác lùi về phía sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông Hà nổi giận đến vậy.
Đinh Dương cũng giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn ông lão.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của ông lão, anh ta lập tức ngơ ngẩn.
“Ông Hà, ông sao thế?”
“Cậu chủ! Cậu nghe tôi khuyên một câu đi! Đừng dây dưa với cô Tô Nhu nữa! Nếu không... Nếu không sẽ mang tai họa đến cho nhà chúng ta đấy!”
Ông lão run rẩy hô to, cả người ông giống như muốn quỳ xuống đất, đôi tay vàng vọt túm chặt Đinh Dương.
Đinh Dương không tin nổi.
Sao đột nhiên ông lão lại nói ra lời như vậy?
Lúc trước còn trên lầu hai, ông lão còn thề hứa cam đoan sẽ giúp anh ta chiếm được Tô Nhu.
“Ông Hà, có phải ông bị bệnh không? Hay là già rồi nên hồ đồ? Nếu cơ thể ông có vấn đề gì thì lập tức trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này tôi có thể tự mình giải quyết!”
Đinh Dương chán ghét nói.
“Không! Cậu chủ! Cậu mau về với tôi đi, rời khỏi chỗ này! Đừng phạm thêm sai lầm nữa!”
Ông lão khóc thét.
Ông ta biết bây giờ Lâm Chính vẫn chưa ra tay, chắc chắn là vì muốn che giấu thân phận, dù sao thân phận kia cũng quá nhạy cảm.
Nhưng nếu ép đối phương đến đường cùng, một khi đối phương phát huy thực lực thì chẳng khác nào núi Thái Sơn nghiền ép! Tan xương nát thịt đó!
“Ông già ngu ngốc! Tôi thấy đầu ông bị ngấm nước rồi, già rồi nên ngu ngốc!”
Đinh Dương mất kiên nhẫn, đạp ông Hà một cước, quát: “Kéo bộ xương già này ra cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hai tên vệ sĩ chạy tới.
“Cút”.
Ông lão điên cuồng vùng vẫy, nhưng không làm được gì.
Ông ta có nghiên cứu về lĩnh vực y dược, nhưng đánh không lại mấy tên vệ sĩ có võ này, ông ta lập tức bị kéo mạnh đi.
Lâm Chính thấy vậy, yên lặng lắc đầu: “Có lẽ anh đã tự tay phá hủy tia hy vọng cuối cùng của mình rồi”.
“Anh nói bậy nói bạ cái gì đó? Thằng kia, anh thật sự cho rằng tôi không đối phó được anh sao?”
Đinh Dương nói rồi vung tay lên, vệ sĩ xung quanh xông lên lần thứ hai.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”
Tô Nhu hét lên, cô vô thức muốn túm Lâm Chính về phía sau.
Nhưng cô không kéo được Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn đám vệ sĩ đó, ngón tay anh đột nhiên hơi vung lên, chùm tia sáng như sao băng phóng ra từ ngón tay anh, đánh chính xác vào bụng của nhóm vệ sĩ.
Trong phút chốc, tất cả vệ sĩ đều ôm bụng ngồi xuống, đứng dậy không nổi.
Đinh Dương ngạc nhiên: “Các anh đang làm gì thế? Sao còn không nhanh chóng xử lý thằng chó này cho tôi?”
“Không được rồi cậu chủ ơi, tôi... tôi đau bụng...”
“Tôi cũng vậy... ôi... không được, sắp ra đến nơi rồi...”
“Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tất cả vệ sĩ đều run rẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài hội trường.
Nhưng những người này vừa chạy ra ngoài hội trường, đã vang lên tiếng thét chói tai.
“Ôi!”
“Mẹ kiếp...”
“Phọt ra ngoài rồi sao?”
Nghe tiếng này, đám vệ sĩ nắm lấy đũng quần của mình...
Tô Nhu ngạc nhiên nhìn, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Văn Tịnh ghê tởm đến mức suýt thì nôn ói.
Tuy rằng không nhìn thấy trực diện, nhưng từ tiếng kêu la bên ngoài có thể đoán được đó là cảnh tượng thảm thiết như thế nào.
“Đinh Dương, tố chất của vệ sĩ nhà anh hình như không tốt lắm thì phải!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có phải do anh giở trò không?”
Đinh Dương tỉnh táo lại, oán hận trừng Lâm Chính.
“Tôi giở trò đó, thì sao nào?”
Lâm Chính đi về phía Đinh Dương, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.