Đinh Dương sợ hãi biến sắc, liên tục lùi về phía sau.
Mặc dù anh ta cao một mét bảy mươi tám, nhưng nếu so sánh với dáng người hoàn mỹ của Lâm Chính thì anh ra rõ ràng thấp hơn một cái đầu, hơn nữa Đinh Dương rượu chè chơi gái quá độ trong thời gian dài, cơ thể đã bị đào rỗng từ lâu, đối đầu với người mạnh mẽ như Lâm Chính, cao thấp đã quá rõ ràng.
Đi đâu cũng dẫn vệ sĩ theo nên anh ta có thể tác oai tác quái.
Nhưng bây giờ anh ta nhận ra bản thân chỉ có một mình, sao anh ta có thể là đối thủ của Lâm Chính được chứ?
“Anh... anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết! Anh đừng làm bừa! Tôi... nhà tôi có rất nhiều tiền! Nhà tôi còn rất có thế lực! Anh... nếu dám làm gì tôi, tôi đảm bảo anh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai...”
Đinh Dương run cầm cập nói.
Bốp!
Lâm Chính vung tay, giáng thẳng lên mặt Đinh Dương một bạt tai.
Đinh Dương hoa mắt chóng mặt, trước mắt xuất hiện ngôi sao, suýt chút nữa đã té ngã xuống đất.
“Anh...”
Anh ta hơi tỉnh táo lại, muốn nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính lại tát lên mặt Đinh Dương một cú nữa.
Đinh Dương lập tức ngồi bệt xuống đất, đầu váng mắt hoa, dường như anh ta đã bị hai cú tát này đánh đến mức chấn động não, miệng phun ra mấy cái răng.
Lâm Chính không nhẹ tay, tát liên tiếp mấy bạt tai.
Chỉ chốc lát sau, mặt Đinh Dương đã biến thành đầu heo.
Lâm Chính vẫn chưa hết giận, anh nhìn tay chân của Đinh Dương, lại muốn tiếp tục ra tay.
“Lâm Chính, dừng tay!”
Tô Nhu tỉnh táo lại, cô vội vàng giữ chặt cánh tay của Lâm Chính.
“Tiểu Nhu, anh ta đối xử với em như thế, tại sao phải nhẹ tay với anh ta?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tô Nhu đang lạnh lùng bỗng hiện lên một chút dịu dàng, trái tim Tô Nhu hơi run rẩy, cô cười chua xót: “Loại người khốn kiếp này, em ước gì anh ta chết ngay lập tức, nhưng nhà anh ta hình như không đơn giản, nếu như anh đánh anh ta tàn phế, vậy nhà anh ta chắc chắn sẽ gây chuyện với chúng ta, thôi bỏ đi! Dù sao cũng đã dạy dỗ anh ta rồi!”
Nói cho cùng, cô vẫn sợ Lâm Chính tức giận hại thân.
Lâm Chính cười bất lực.
Anh rất muốn nói với Tô Nhu, bản thân anh không sợ gây chuyện, nhưng nếu anh nói sự thật, chỉ sợ sẽ mang đến một đống phiền phức cho Tô Nhu.
Tuy rằng hoàn cảnh hiện giờ của Thánh Quân Diệp Viêm không được tốt cho lắm, nhưng nếu để hắn biết Tô Nhu chính là vợ của thần y Lâm ở Giang Thành, dựa vào tính cách có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn của Diệp Viêm, hắn chắc chắn sẽ bắt cóc Tô Nhu để ép Lâm Chính giao ra món đồ tốt của thần mộ chí tôn.
“Nếu đã như vậy, anh nghe lời em, tạm thời tha cho anh ta”.
Lâm Chính thản nhiên nói, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo.
Chỉ có thể coi là bây giờ thì tha.
Một vệ sĩ đã thay quần mới nhanh chóng chạy về.
Đám sinh viên thấy vậy đều không nhịn được, lũ lượt bịt mũi lùi về phía sau.
Vệ sĩ hơi xấu hổ, nhìn Đinh Dương bị đánh thành đầu heo đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Hắn nhìn Lâm chính, nói: “Tên kia, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.
Dứt lời, hắn nâng Đinh Dương dậy, vội vàng rời khỏi hội trường.
Tô Nhu thay đổi sắc mặt, lập tức kéo tay Lâm Chính nói: “Lâm Chính, chúng ta đi mau”.
“Đi đâu vậy?”
“Về Giang Thành!”
“Không gấp, không phải lễ kỷ niệm thành lập trường của em vẫn chưa tổ chức xong sao?”
Lâm Chính cười nói.
“Đã lúc nào rồi còn quan tâm đến lễ kỷ niệm thành lập trường nữa chứ?”
Tô Nhu suýt chút nữa bị anh chọc tức điên.
Lâm Chính lại thản nhiên cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Chẳng phải em nói người nào đó không biết cách tạo niềm vui bất ngờ sao? Nếu đã vậy thì anh tạo niềm vui bất ngờ cho em nhé?”
Tô Nhu hơi run, đôi mắt trợn to, đôi môi anh đào hơi nhếch lên: “Cái gì... niềm vui bất ngờ gì cơ?”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chính.
Người này cũng biết dịu dàng à?