TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3854 QUÁCH ĐẠI SƯ?”.

“Từ đầu tới cuối tôi không hề chạy nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi cũng định đi tìm anh đây”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đường nhìn tùy ý lướt qua Đinh Chính Nghĩa, sau đó không quan tâm nữa.

Có lẽ trước mặt hai người thầy Hồ, cô Triệu, Đinh Chính Nghĩa là nhân vật quyền thế tiền tài cao ngất, nhưng đối với Lâm Chính mà nói lại không đáng nhắc tới.

“Tìm tôi tính sổ sao? Hừ, bố tao ở đây, mày còn dám động vào tao? Mày là cái thá gì chứ?”.

Đinh Dương lạnh lùng nói.

“Bố anh là ai?”.

“Mày…”.

Đinh Dương tức giận.

“Thú vị đấy, chàng trai trẻ, cậu còn ngông cuồng hơn tưởng tượng của tôi nhiều!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nhưng không khách sáo, phất tay: “Dạy cho thằng nhóc đó biết phải nói chuyện như thế nào!”.

“Vâng, ông chủ!”.

Đám tay chân xông lên ra tay với Lâm Chính.

Thầy Hồ hoảng hốt.

“Mau đi mời chủ tịch hội đồng trường, mời cả ông hiệu trưởng đến đây!”.

Thầy Hồ nói với cô Triệu.

Cô Triệu hoảng hốt, lập tức quay đầu chạy đi, nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị đám tay chân ngăn lại.

“Bà nên thành thật ở lại đây đi, đợi tôi giải quyết xong chuyện này lấy lại công đạo cho con trai tôi, tôi sẽ đích thân đi gặp Chủ tịch Trịnh!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói.

“Nếu ông làm gì bậy bạ, tôi… tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”.

Cô Triệu hoảng hốt.

“Bà cứ việc gọi, cảnh sát đến đây trách tội tôi sẽ chịu, bồi thường bao nhiêu sẽ bồi thường bấy nhiêu!”, Đinh Chính Nghĩa nói.

Cô Triệu không còn cách nào khác.

Những người giàu có này đánh một người bị thương hoàn toàn chẳng là gì, người ta có tiền để bồi thường, có tiền để mời luật sư tốt nhất…

“Đánh gãy tay chân của cậu ta trước, sau đó đưa tới đây hỏi tội”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói.

Đám tay chân ùa lên, vung năm đấm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lướt người đi, vừa đấm vừa đá.

Rầm rầm rầm…

Những tiếng động nặng nề vang lên.

Đám tay chân lao về phía Lâm Chính ngã xuống đất, không thể động đậy được nữa.

“Cái gì?”.

Bố con Đinh Chính Nghĩa tròn mắt nhìn.

Thầy Hồ và cô Triệu cũng đứng sững tại chỗ, há hốc miệng.

“Thằng nhóc đó biết võ sao?”.

Đinh Chính Nghĩa ngẩng đầu hỏi Đinh Dương, vẻ mặt thâm trầm.

“Con… con cũng không biết…”.

Đinh Dương ấm ức nói.

Trước kia anh ta chỉ bị động chịu đòn, đánh trả cũng không thể, làm sao anh ta biết được Lâm Chính biết võ hay không.

“Đúng là phế vật!”.

Đinh Chính Nghĩa đánh mạnh lên đầu anh ta, sau đó quát lên với đám người ở phía sau: “Quách Hưng Hải đâu?”.

“Ông chủ, hình như Quách đại sư không đi cùng chúng ta!”.

Người ở phía sau thận trọng nói.

“Cái gì? Sao lúc quan trọng bọn họ đều biến mất dạng? Tôi tốn nhiều tiền nuôi đám người nhàn rỗi này làm gì?”.

Đinh Chính Nghĩa tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Quách Hưng Hải.

Lúc này, người đàn ông trung niên vội vã chạy tới.

“Quách Hưng Hải, ông chạy đi đâu vậy?”.

Đinh Chính Nghĩa mắng chửi người đàn ông trung niên: “Chẳng lẽ ông cũng muốn bỏ trốn?”.

“Ông Đinh, không phải tôi muốn bỏ trốn!”.

Quách Hưng Hải thở hổn hển đáp. Ông ta còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đám tay chân ngã đầy đất và Lâm Chính đứng ở giữa, ông ta không khỏi biến sắc.

“Quách đại sư tới rồi sao?”.

Đinh Dương nhìn thấy Quách Hưng Hải thì mừng rỡ không thôi, liên tục vỗ tay: “Tên họ Lâm kia, mày tiêu rồi! Quách đại sư ra tay, mày sẽ chết chắc!”.

“Quách đại sư?”.

Lâm Chính liếc nhìn Quách Hưng Hải, bình thản nói: “Ông ta lợi hại lắm sao?”.

“Ếch ngồi đáy giếng! Mày biết Quách đại sư là ai không? Ông ấy là sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chiến Long Quốc trước kia, vì lớn tuổi nên đã về hưu. Hiện nay ông ấy ở bên cạnh bố tao phụ trách bảo vệ tập đoàn Dương Hà. Thực lực của Quách đại sư mày không tưởng tượng được đâu, ngay cả quán quân tán thủ cũng không đỡ nổi mấy chiêu trước mặt ông ấy! Mày hiểu không?”.

Đinh Dương liên tục cười nhạt.

“Thế à?”.

Lâm Chính ung dung trả lời.

“Đây là một kẻ khó giải quyết, còn biết chút võ công, ông hãy mau ra tay thay tôi giải quyết cậu ta!”.

Đinh Chính Nghĩa kìm nén lửa giận, liếc nhìn Lâm Chính, quay đầu nói.

Nhưng Quách Hưng Hải im lặng một lúc, lắc đầu: “Ông Đinh, ông và cậu Đinh nhận lỗi với người này đi, thế thì nhà họ Đinh còn cứu được, các ông hãy còn cứu được…”.

“Ông nói gì?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt, cứ tưởng mình nghe lầm.

Đinh Dương cũng hoang mang nhìn ông ta.

Quách Hưng Hải khàn giọng nói: “Ông Đinh, chúng ta không thể chọc giận người này đâu…”.

Đọc truyện chữ Full