Đinh Chính Nghĩa sửng sốt.
Ông ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm Quách Hưng Hải, thấy Quách Hưng Hải không giống như đang trêu đùa, trong lòng đánh bộp một tiếng, cảm thấy không ổn lắm.
“Người này… có lai lịch gì?”.
Đinh Chính Nghĩa hỏi.
“Cậu Lâm! Cậu không sao chứ?”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó lại thấy Trịnh Minh Vỹ dẫn theo một nhóm bảo vệ và lãnh đạo cấp cao của trường chạy về phía này.
Ông ta bỏ qua đám tay chân nằm ở dưới đất, thậm chí còn không nhìn tới Đinh Chính Nghĩa đứng ở bên.
Phải biết rằng, Đinh Chính Nghĩa từng tài trợ xây dựng nhà lầu cho đại học, mỗi lần đến đây, Trịnh Minh Vỹ đều đối đãi cung kính.
Nhưng giờ này Trịnh Minh Vỹ lại phớt lờ ông ta.
Lúc trước Đinh Chính Nghĩa đang trong cơn tức giận, chuyện gì cũng không suy nghĩ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, lập tức ý thức được điều khác thường.
Trịnh Minh Vỹ biết thân phận của ông ta, nhưng lại cung kính với người trẻ tuổi này như vậy, e rằng chỉ có một nguyên nhân. Đó là thế lực của người trẻ tuổi này mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc này, Quách Hưng Hải mới lên tiếng: “Ông Đinh, tôi vừa mới gọi điện thoại cho ông Hà xác nhận, người này… đến từ Giang Thành…”.
“Giang Thành? Vậy thì đã sao? Giang Thành ngoại trừ Dương Hoa thì còn tập đoàn nào có thể đối đầu với Dương Hà chúng ta? Đợi đã…”.
Đinh Chính Nghĩa há hốc miệng, nhìn Lâm Chính, mắt mở to: “Chẳng lẽ ông… ông muốn nói với tôi, người này là… thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Quách Hưng Hải gian nan gật đầu.
“Không thể nào! Thần y Lâm trông không như thế này. Ông nói bậy, chắc chắn ông đang nói bậy!”.
Đinh Dương ở bên cạnh gào lên như sắp suy sụp đến nơi.
Phải biết chọc phải người như vậy thì nhà họ Đinh tính là gì?
Thế lực mà thần y Lâm đã tiêu diệt mạnh hơn nhà họ Đinh rất nhiều.
Nếu vậy, cả đời anh ta cũng đừng mong trả được thù.
“Thầy y Lâm y thuật cái thế, thuật dịch dung nho nhỏ thì có là gì?”.
Quách Hưng Hải lạnh lùng nói.
Định Dương sững sờ.
Đinh Chính Nghĩa biến sắc.
Ông ta không ngờ người trẻ tuổi này lại có lai lịch đáng sợ như vậy.
“Thầy Trịnh, an ninh của trường các ông nên nâng cao rồi!”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, vâng, thần y Lâm nói phải!”.
Trịnh Minh Vỹ liên tục gật đầu.
Đinh Dương run rẩy, sợ đến mức nổi cả gai ốc.
Tim Đinh Chính Nghĩa đập điên cuồng.
Ngay cả Trịnh Minh Vỹ cũng đã bày tỏ thái độ như vậy, ông ta còn nghi ngờ thì sẽ là tự mình dối mình.
Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm!”.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Mã Hải.
“Công ty chúng ta có hợp tác gì với tập đoàn Dương Hà không?”.
“Có, nhưng không nhiều, chủ yếu là tập đoàn Dương Hà chủ động tìm chúng ta hợp tác. Chủ tịch Đinh Chính Nghĩa của tập đoàn Dương Hà muốn mở rộng thị trường ở Giang Thành, cố tình lấy lòng chúng ta. Tôi xem xét thấy sản phẩm của bọn họ không có ảnh hưởng gì đến chúng ta nên đã đồng ý”, Mã Hải nói.
“Nếu vậy thì dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Dương Hà lại”.
Lâm Chính nói.
“Được”.
Mã Hải gật đầu, cũng không hỏi nhiều, lập tức truyền lệnh xuống dưới.
“Chủ tịch Lâm! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!”.
Đinh Chính Nghĩa run rẩy cả người, vội vàng tiến tới, cười gượng nói.
“Hiểu lầm?”.
Lâm Chính liếc nhìn ông ta.
“Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm! Thằng nhóc khốn nạn mày còn không mau ra đây xin lỗi Chủ tịch Lâm!”.
Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói, quát Đinh Dương.
“Bố, dựa vào đâu? Là anh ta đánh con! Con bị anh ta đánh rụng cả răng, bố lại bắt con xin lỗi anh ta? Anh ta là cái thá gì?”.
Đinh Dương hoàn hồn lại, tức giận vô cùng.
Từ nhỏ tới lớn anh ta chưa phải chịu sự ức hiếp nào như thế này!
“Con mẹ mày nói nhảm gì thế?”.
Đinh Chính Nghĩa đạp cho anh ta một đạp.
Đinh Dương bị đau la lên, sau đó vội vàng đi tới trước Lâm Chính, không cam tâm hét lên.
“Xin lỗi, thần y Lâm…”.
Nhưng Lâm Chính không nhìn Đinh Dương, phất tay nói: “Các người về đi!”.