TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3859 "ÔNG ĐIÊN RỒI"

Lâm Chính không hề do dự, chỉ đưa tay ra chỉ điểm.

Vụt! Một đường sáng phóng ra từ đầu ngón tay, tạo thành những đợt sóng đánh tan đao khí. Thế nhưng đao khí vẫn phóng tới liên tục.

Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh chật vật chống đối, vô cùng mất sức. Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên gầm lên: "Hai người áp sát vào tôi".

Hai người họ giật mình, mặc dù không biết kế hoạch của Lâm Chính là gì nhưng họ vẫn nhanh chóng áp sát vào anh. Họ vừa làm vậy thì bỗng cảm thấy từ cánh tay và cổ mình có một cơn chấn động nhẹ.Họ cúi đầu nhìn thì thấy ở đó có những cây châm.

"Thần y Lâm, chúng tôi vẫn chưa bị thương. Cậu đang làm gì vậy?", Ngu Sơn Thủy hỏi.

"Đừng nói nhiều, mau lao lên", Lâm Chính nói.

"Lao lên sao?", hai người không hiểu nhưng lúc này đối phương lại tấn công như vũ bão nên họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Vương Nhất Thánh vội vàng đỡ đòn. Thế nhưng đối phương quá đông, tất cả đều dồn lực tấn công họ nên họ cũng bị mất sức. Cuối cùng thì...

Vụt vụt...Vài đường đao phá vỡ hàng phòng ngự của Vương Nhất Thánh và giáng xuống người ông ta.

"Không hay rồi", Vương Nhất Thánh thất kinh, định né tránh. Nhưng không kịp

Bùm bùm...thế là ông ta bị đánh trúng.

Vương Nhất Thánh vô thức lùi lại, ông ta vốn tưởng mình không chết thì cũng bị thương.Thế mà...ông ta bỗng thấy kinh ngạc khi nhìn xuống bụng mình....vì ông ta chẳng hề hấn gì. Thậm chí còn chẳng thấy đau.

"Sao lại thế?", Vương Nhất Thánh á khẩu.

"Vương Nhất Thánh, ông chưa chết sao?", Ngu Sơn Thủy đang đối kháng bèn gào lên.

Vương Nhất Thánh chưa kịp trả lời bèn nhìn Lâm Chính. Ông ta ý thức ra được điều gì đó bèn bặm môi và lao lên.

"Ông điên rồi", Ngu Sơn Thủy hét lớn.

Thế nhưng một giây sau, đến cả ông ta cũng phải bàng hoàng. Vì ông ta thấy Vương Nhất Thánh giống như một kẻ bất bại, điên cuồng tấn công, lao vào đối thủ chẳng hề sợ hãi.

Trong nháy mắt, đám đông trở nên nháo nhào. Vương Nhất Thánh giống như một thiên thần hạ phàm, lao vào đám đông khiến đối phương kêu la không ngớt.

Ngu Sơn Thủy lúc này cũng nhận ra những cây châm trên người giúp ông ta gia tăng thực lực. Đối phương không thể làm gì được họ.

"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?", Lâm Chính thản nhiên nói.

Ngu Sơn Thủy bừng tỉnh, lập tức lao lên. Hai người họ giống như những chiến thần, đối phương nhanh chóng bị khống chế.

"Đừng làm hại họ, giữ lấy tính mạng", Lâm Chính bước tới.

Hai người vốn định ra tay nhưng nghe anh nói vậy bèn dừng lại.

Đối phương rõ ràng cũng ghim châm lên người mình, chỉ có điều y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Bọn họ cảnh giác nhìn anh với ánh mắt hừng hực sát ý.Đúng lúc này có một người kêu lên: "Cậu là...Lâm đại nhân?"

Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh giật mình. Một người đàn ông bước ra từ đám đông, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vui mừng: "Lâm đại nhân, đúng là cậu rồi".

"Ông là..."

"Lâm đại nhân, tôi là người nhà họ Dục", người này kích động nói: "Tôi là chú họ của Ái Nhiễm, tên Lưu Tam Tỉnh. Chúng tôi từng gặp cậu ở nhà họ Dục"

Lâm Chính trầm giọng: "Ái Nhiễm đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"

Đọc truyện chữ Full